Nhưng bây giờ, bà nội Đậu Đậu đã qua đời, chỉ có thể để nàng đi theo bên cạnh mình, mang theo con nhỏ, công việc trước đây nàng không thể làm được rồi.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Chị mang theo Đậu Đậu, cũng không dễ dàng ra ngoài tìm được việc làm, hơn nữa, em nhìn Đậu Đậu ở thời điểm này, vô cùng cần mẹ mình ở bên cạnh làm bạn, trạng thái của Đậu Đậu không tốt lắm..Chị không thể rời xa cô bé được."
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Đậu Đậu, đều là sợ hãi cùng khủng hoảng, nào giống như mấy đứa trẻ khác, đều ngây thơ như cún đâu.
"Cái này, chị... biết." Nữ nhân cắn cắn bờ môi, nếu không vạn phận đắc dĩ, cũng không có người mẹ nào muốn rời xa con mình cả.
Chỉ là nàng không học vấn, không có tay nghề, trong nhà cũng không có cái gì gọi là tiền tiếp kiệm, tuy nợ nần trong nhà đã trả gần hết, nhưng vẫn còn một ít, nếu không phải lần này được biếu một ít tiền tang, nàng cũng biết không xử lý mai táng bà nội Đậu Đậu thế nào.
Một đồng tiền làm khổ anh hùng, huống chi còn là một nữ nhân thân thể nhỏ bé.
Lục Dương cũng nhìn ra nữ nhân có chút khó xử.
Hắn nhìn túi khoai lang nướng trên bàn, nói ra: "Đại tỷ, ta có một cái đề nghị, nói ra để tỷ có thể cân nhắc."
"Em nói đi." Nữ nhân cũng không biết một sinh viên thì có đề nghị gì.
"Chị có con nhỏ, công việc làm được cũng không nhiều lắm, đúng lúc em vừa vặn muốn mở một cái siêu thị nhỏ, muốn mời chị đi qua hỗ trợ, thế nào? Tiền lương một tháng ba nghìn tệ, hơn nữa còn được trích phần trăm, chị có thể mang theo Đậu Đậu đi làm, em sẽ suy nghĩ biện pháp, xem có cách nào giúp Đậu Đậu đi học được không, dù sao nàng cũng đã đến tuổi đi học rồi, nếu không học bây giờ sẽ rớt lại phía sau."
Nữ nhân vốn cho rằng Lục Dương cho nàng một gợi ý gì, không nghĩ tới hắn lại cho nàng một công việc, hơn nữa còn muốn giúp đỡ Đậu Đậu đi học.
Một tháng ba nghìn tệ, đối với một người như nàng đã là rất nhiều rồi, nàng làm việc ở nhà xưởng Dương Thành, một tháng cũng chỉ có được hơn ba nghìn, mấu chốt nếu làm ở đây, nàng có thể tùy thời chiếu cố con gái.
Nữ nhân nhìn Lục Dương, ánh mắt có chút khó tin.
Hắn không phải sinh viên sao?
Như thế nào...
Tuy rằng trong lòng nàng, sinh viên đã rất lợi hại rồi, nếu đi đến nhà xưởng nàng làm, ít nhất cũng có thể làm phó tổ, xuất sắc còn được làm tổ trưởng, vậy mà Lục Dương còn chưa tốt nghiệp mà hắn....
Nhân viên phục vụ hô một tiếng, Lục Dương đứng dậy đi lấy đồ ăn bưng tới, đặt ở bên cạnh Đậu Đậu, nói ra: "Ăn đi Đậu Đậu."
Đậu Đậu nhìn mẹ của mình.
"Ca ca mua cho con đó, con từ từ mà ăn."
"Cảm ơn caca."
Đậu Đậu cẩn thận nói một câu cảm ơn, xong rồi mới cầm lấy một miếng khoai tây ăn vào.
"Cái này phải ăn với xốt cà chua mới ngon." Lục Dương cầm lấy một túi sốt cà chua xé ra, nặn để ở một bên, nói: "Đậu Đậu, chấm thửu một miếng xem."
Đậu Đậu thử một chút, quả nhiên ăn ngon hơn nhiều, nàng hướng về phía Lục Dương cười cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Không quấy rầy Đậu Đậu dùng bữa, Lục Dương tiếp tục nói: "Em biết rõ chị nghi ngờ cái gì, bất quá chị không phải lo, đợi lát nữa em sẽ dẫn chị tới bên ngoài nhìn xem, em cũng vừa mới mua được hai cửa hàng, không biết làm gì, tính mở một cái siêu thị nhỏ trước đã..."
"Cảm ơn cậu."
Nữ nhân cảm tạ nói ra.
Nhìn Lục Dương bây giờ không giống đang nói đùa.
"Đại tỷ, còn không biết tên của chị là gì."
"A, ta là Tần Lam."
Tần Lam có chút xấu hổ, vừa rồi nàng quên luôn giới thiệu bản thân.
"Vậy sau này phải gọi chị là Tần tỷ rồi."
Lục Dương cười nói.
Tuy rằng Đậu Đậu kêu hắn là ca ca, hắn lại gọi mẹ Đậu Đậu là Tần Lam tỷ tỷ, bối phận quả thật hơi loạn, nhưng không sao cả, cũng chỉ là xưng hô mà thôi.
Đậu Đậu ăn một hồi, liền nói mình ăn no rồi.
Lục Dương đem phân còn dư lại, bọc lấy, cất vào trong bọc vải của Tầm Lam, bảo nàng mang về, sau đó hắn cầm lấy hộp khoai lang do bà nội Đậu Đậu làm, rồi dẫn hai mẹ con Tần Lam đi xem cửa hàng.
Mở ra cánh cửa, Lục Dương dẫn hai mẹ con Tần Lam vào xem cửa hàng mới trùng tu xong, tuy rằng chỉ có hơn bốn mươi mét vuông, nhưng mở một siêu thị nhỏ thì đủ rồi, hiện bên trong vẫn chưa có gì, nhìn qua cũng còn rất lớn.
Đến nơi, Tần Lam mới xác định, Lục Dương không có nói đùa.
Lục Dương nói ra: "Hiện chỗ này vẫn còn trống không, em sẽ mau hoàn thành mọi thục tục, sau đó chuẩn bị hàng hóa, đại khái cần khoản một tuần là có thể khai trương được rồi, đến lúc đó chị có thể bắt đầu làm, thừa dịp trong khoản thời gian này, chị về an bài tốt việc trong nhà đi."
"Lục Dương...cảm ơn cậu."
Ánh mắt Tần Lam có chút ẩm ướt.
Từ khi chồng mình mất, nàng đã một mình chống đỡ cái nhà này, chưa bao giờ hưởng thụ qua một ngày ấm áp, bà nội cũng nhiễm bệnh qua đời, làm trong nhà càng thêm quẫn bách, bản thân còn có con nhỏ, khó tìm được việc làm dễ dàng, thật không nghĩ đến, trước khi lâm chung bà bà còn nói số điện thoại này có thể giúp đỡ.
"Tần tỷ, không cần khách sao, ở trên xe lửa gặp được nãi nãi cùng Đậu Đậu cũng là duyên phận, hôm nay hai người tới đây cũng là duyên phận, đã có duyên phận như vậy, tỷ đừng nói lời khách sáo nữa, nói ta, em vẫn còn rất bội phục chị đấy..."
Đối với nữ nhân như Tần Lam, Lục Dương bội phục từ tận đáy lòng, trượng phu qua đời, một mình chống đỡ căn nhà, còn giúp người chồng đã mất của mình trả nợ, quả thật là một nữ nhân hiếm có.
Ở chỗ này mở siêu thị, cũng không thể nói là không thể kiếm được tiền, dù sao cũng không mất phí thuê nhà, dòng ngươi qua lại cũng có tuy không nhiều lắm, so với Tây Môn tuy còn kém nhưng mở siêu thị ở đây cũng không đến mức lỗ được, huống chi bên này còn không có cửa hàng, cũng không sợ cạnh tranh với người khác
Tuy hơi nhàn rỗi một chút cũng tốt.
Chẳng bằng tìm cho Đậu Đậu cùng Tần Lam một chỗ nghỉ ngơi ở đây, coi như là giúp đến nơi đến chốn, dù sao lúc ở trên xe lửa, Lục Dương cũng từng nói với lão bà, nếu thời điểm ở Lục Thành có cần giúp đỡ, có thể gọi cho hắn.
Mặc dù ban đầu hai người bọn họ đến gặp mình cũng không phải cầu xin giúp đỡ, nhưng đây không phải một loại số mệnh hay sao?
Mười phút sau, Lục Dương đem mẹ con Đậu Đậu đưa đến xe bus.
Nhìn Đậu Đậu đang ở bên cửa sổ đang vẫy tay với mình, Lục Dương biết rõ, mình không làm gi sai cả, thiện hạ nãy vần còn rất nhiều người khổ, hắn cũng không giúp được nhiều như vậy, nhưng nếu mình đã gặp được, thì cũng sẽ tiện tay giúp đỡ.
Chẳng lẽ trọng sinh trở lại, chỉ để làm những việc lớn thôi sao?
Hắn biết, chỉ cần điều hắn làm, không cần thẹn với lương tâm là được.