Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 202: Câu Hỏi Đòi Mạng




Giang Bạch vẫn như trước, là người đầu tiên đến công ty.

Hắn mặc một cái áo bông màu đỏ, nhìn qua hết sức có không khí tết, nhìn thấy Lục Dương ở cửa ra vào, hắn bước nhanh tới, kêu một tiếng: "Chủ tịch, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Lục Dương đem lì xì đã chuẩn bị trước đưa ra: "Đây là một chút tâm ý nhỏ của công ty."

"Cảm ơn chủ tịch."

Có lẽ bởi vì thường xuyên phải trao đổi với đồng nghiệp trong công ty, Giang Bạch đã khác trước đây rất nhiều, trông hắn có vẻ sáng sủa lên.

Tiếp theo là Hà Nghệ, Diệp Đồng, Bạch Phương, ba người bọn họ chắc cùng một chỗ để vào công ty.

Nhìn thấy ba thiếu nữ xinh đẹp từ thang máy đi ra, Lục Dương kinh ngạc nói ra: "Ba người đi cùng nhau à?"

"Chủ tịch không biết đâu, trước khi nghỉ tết, ba chúng ta đã thuê một căn phòng ở Tây Môn đó, hiện tại thì ba chúng ta ở cùng một chỗ." Hà Nghệ nhanh nhảu nói.

Cái này Lục Dương quả thật vẫn còn chưa biết.

Nghĩ lại một hồi, hắn toàn đi sớm về sớm, căn bản không có ở công ty nhiều, hắn nữa, loại chuyện này hắn làm lão bản cũng không tiện đi nghe làm gì.

Lục Dương cười nói "HaHa, ở chung với nhau thật tốt, có thể làm mọi người thêm hiểu rõ về nhau hơn."

Các nàng chuyển đến gần công ty, đối với Lục Dương là một tin tốt, điều này cũng có nghĩa các nàng có ý định gắn bó lâu dài với công ty rồi.

"Chủ tịch, tan ca có muốn xuống nhà chung ta vui đùa một chút không?" Hà Nghệ cười nói.

Bạch Phương cùng Diệp Đồng thì che miệng cười trộm một bên.

"Cái này thì.. khỏi đi."

Lục Dương lắc đầu, phát cho mỗi người một phong bao, hơn nữa còn thông báo cho bọn họ biết 9:30 họp.

Mấy nữ sinh vui tươi cầm lấy tiền lì xì quay về bàn làm việc của mình.

Bởi vì vẫn chưa vào làm, nên từng người chụp đầu nhau bàn tán, không biết đang nói về cái gì.

Lục Dương cười khổ một tiếng, công việc là công việc, sinh hoạt là sinh hoạt, bên người hắn đã có nhiều nữ nhân, Lục Dương không muốn nhấc lên quan hệ gì với nhân viên của mình cả.

Từng nhân viên từng người đi vào, Lục Dương cũng đem từng phong bao lì xì chúc tết, cũng thông báo tí nữa sẽ có cuộc họp.

Chu Nghiễm là người đến cuối cùng.

"Xấu hổ qua, hôm qua tôi ngủ quên."

Chu Nghiễm đeo một chiếc túi đựng túi đựng máy tính, bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Lục Dương cười nói: "Vẫn chưa đến giờ vào làm mà, việc gì phải gấp, lão Chu, dịp tết năm nay lão phải hằng ngày công tác, vất vả quá rồi, tôi cùng giám đốc Lữ đã thương lượng một chút, muốn thưởng thêm cho cậu một ít."

Nói xong, hắn đem lì xì phát tới.

"Cảm ơn chủ tịch!"

Lão Chu cười cười, thu hồi tiền lì xì rồi trở về bàn làm việc của mình.

9:30.

Trong phòng họp công ty.

Tất cả nhân viên của công ty Văn Hóa Sơn Hải đều tập chung cùng một chỗ.

Ngoài trừ Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ còn ở bên ngoài, thì cả công ty mười mấy người đều ở đây.

Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ đi vào phòng, hắn đi thẳng đến chỗ ngồi chủ tọa, còn Lữ Tiểu Vũ thì cầm hô sơ ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Lục Dương mới lên tiếng: "Đầu tiên công sức của mọi người trong hai tháng qua, khiến cho công ty thu được thành công tốt đẹp, trước mắt website chúng ta đã có mười tám nghìn người đăng kí, lượt truy cập mỗi ngày cũng vượt quá mười lăm nghìn người một ngày, để có thể đạt được những thành công nhỏ này, tôi cảm ơn giám đốc Lữ đã quản lý vất vả và nỗ lực, còn có lão Chu mỗi ngày đều vất vả bảo vệ trang web."

Phía dưới liền truyền đến một tràn pháo tay.

Lục Dương dừng lại mốt chút, sau đó nói tiếp: "Đương nhiên, trừ những người đó ra, còn phải cảm ơn team vẽ manga, vì họ đã vẽ ra những bộ truyện xuất sắc để độc giả có thể đón nhất, mới đây ta có gặp được một độc giả đọc manga chúng ta, tuy rằng nàng chỉ xem lậu mà thôi, nhưng điều đó cũng thể thấy được, nàng đôi với manga của chúng ta làm ra có hứng thú thế nào, đây cũng là thành quả vất vả bao đêm của team manga."

Đám người Hà Nghệ, Giang Bạch sắc mặt đều đỏ ửng, trong mắt còn hiện lên vài phần vui mừng vì cố gắng của bọn họ đã có người công nhận.

"Hôm nay, tôi mở cuộc họp này, cũng không phải vẽ ra một cái bánh trong tương lai, hay cổ vũ mọi người gì cả, cuộc họp này, chỉ để cho mọi người biết, vận mệnh của công ty cùng các vị đây đều chung một nhịp thở, công ty đối đãi mọi người thế nào, tự mọi người có thể cảm nhận được, tôi hy vọng ở trong năm 2011, các vị ở đây có thể bảo trì nhiệt huyết, nghiêm túc trong công việc của mình. Với lại tôi đã thông báo với phòng tài vụ, bắt đầu từ phút này, mọi người sẽ được chuyển lên chính thức, được công ty mua bảo hiểm y tế, làm cho mọi người khỏi lo lắng về sau."

Những lời này vừa được nói ra, không chỉ làm đám người trẻ tuổi như Giach Bạch, Hà Nghệ, mà còn làm đám người trung niên như lão Chu cũng hiện lên sắc mặt vui mừng, ở Lục Thành, cũng không có nhiều công ty chịu đóng bảo hiểm cho nhân viên đâu.

"Có có kế hoạch tiền thưởng, giám đốc Lữ đã chuẩn bị xong, chờ cuộc học kết thúc, mọi người sẽ biết kế hoạch tiền thương là sao, tôi cũng không tiện nói nhiều, nhưng tổng thể chỉ có thể nằm trong bốn chữ, làm nhiều ăn nhiều.. Tuyệt đối sẽ không làm cho người nào bỏ nhiều công sức mà nhận lại được ít."

Nói xong những lời này.

Nhân viên trong phòng tâm tình hăng hái, Lục Dương liền nhường sân khấu cho Lữ Tiểu Vũ nói sơ qua về tiền thưởng.

Lữ Tiểu Vũ rõ ràng đối với việc này chuyên nghiệp hơn Lục Dương không ít, so với Lục Dương chỉ biết nói suông, nàng nói tương đối cẩn thận, như tiếp theo công ty sẽ phát triển theo hướng nào, kế hoạch ra sao, công tác của tường người thế nào.

Team manga bên kia, ít nhất phải bảo trì tiến độ hiện tại, nếu được thì đẩy nhanh tiến độ một chút.

Ở trên trang web, còn có rất nhiều việc phải thực hiện.

Dù sao công ty vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, nếu muốn công ty khuếch trương nhanh chóng thì cần tuyển thêm nhân viên, dù sao bọn hắn có rất nhiều bản quyền tiểu thuyết, cũng không thể để nó bám bụi được.

Lại hơn một giờ nữa trôi qua, cuộc họp mới kết thúc.

Những người khác đều trở về chỗ mình làm việc, trong phòng họp chỉ còn Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ ở lại.

"Lão bản, hai ngày nay ta lo cho Tiểu Bạch, không thể rời công ty được, bên này ta có mấy hồ sơ của phòng làm việc, nếu ngươi có thời gian, thì có thể đi xem một chút.

Lữ Tiểu Vũ giao cho Lục Dương một phần tư liệu.

Phía trên đều là giới thiệu một số phòng làm việc về manga.

Tổng cộng có năm nhà, trong đó ba nhà tại Lục Thành, hai nhà còn lại ở Thượng Hải.

Lục Dương nhẹ gật đầu, sau đó nói ra: "Được, để ta dành chút thời gian đi xem."

Lữ Tiểu Vũ kinh ngạc, sao lão bản nhà mình lại đồng ý dễ vậy, hắn đổi tính rồi sao? Nếu quả thực là như vậy thì đây là một tin tức tốt a.

"Lão bản, ngươi nói muốn chơi lớn là sao?"

Lữ Tiểu Vũ vẫn còn hiếu kỳ chuyện này, lúc trước ở phòng làm việc Lục Dương đã nói sẽ chơi lớn một phen, Lữ Tiểu Vũ thì không hiểu gì, trong nội tâm nàng tò mò không thôi, một mực thắc mắc việc này.

"Hiện tại vẫn chưa thể nói, đến lúc đó ngươi sẽ biết à."

Lục Dương vẫn im lặng như cũ, hắn đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Lữ Tiểu Vũ thì ở trong phòng nắm tay lại, tức giận thu hồi lại hồ sơ cuộc họp, lão bản quả nhiên ghê tởm, ta thề, sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa.

Trở lại phòng làm việc của mình.

Lục Dương cũng không nhàn rỗi.

Hắn lên trên mạng tìm các phòng làm việc nãy Lữ Tiểu Vũ đưa cho, ba phòng làm việc(studio) ở Lục Thành cũng không lớn, mỗi phòng đại khái chỉ có mười mấy người, bọn hắn đề có ít hoặc nhiều một số bản quyền manga, có nơi thì nhận vẽ giùm.

Bên Thượng Hải thì khác, hai studio cũng khá lớn, hơn nữa còn đang hợp tác với nhà xuất bản, xem ra không có hy vọng để thâu tóm bọn họ, nhưng hắn cũng muốn thử một chút, dù sao hắn cũng nhân dịp này qua Thượng Hải một chuyến, đi chúc tết Y Sung một phen, dù sao cũng hơn lâu chưa gặp mặt rồi, với lại hắn còn phải trả quyển nhật ký của Y Sung.

Từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn nhật ký, Lục Dương mở file máy tính ra, tiếp tục đem nội dung nhật ký chuyển lên máy tính, kỳ thuật nhanh nhất là chụp ảnh rồi đăng lên là được, nhưng Lục Dương muốn tự mình viết lại để có ấn tượng, dù sao nội dung cũng không phải rất nhiều, đừng nhìn trong nhật ký chỗ nào cũng là chữ, nhưng trên thực tế, cả đống này cũng chỉ hơn mười vạn chữ mà thôi, lấy tốc độ viết của Lục Dương, cũng chỉ cần một hai tiếng mà thôi.

Đem nhật ký còn lại chuyển lên trên mạng, Lục Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi, ở trên điện thoại còn có tin nhắn Trần Thu Nguyệt gửi tới, bảo hắn về nhà ăn cơm.

Lục Dương đứng dậy rời đi, quay về chung cư' Hoa Đình'.

Ở cửa chung cư, hắn nhìn thấy một xe đẩy nhỏ bán thức ăn.

"Thịt heo cùng chân gà giá thế nào?"

"Thịt heo cùng chân gà giá hai mươi tệ một cân, Tàu hũ thì mười tệ một cân."

"Vậy thì cân hai cân thịt heo, cùng một cân chân gà."

"Được rồi, cậu chờ một lát."

Về đến nhà.

Trần Thu Nguyệt vẫn ở trong bếp bận rộn.

Nhìn thấy Lục Dương mang túi đen về, nàng tò mò hỏi: "Anh mua gì vậy."

"Mua đồ ăn, chiều chúng ta làm vài món."

Nhìn Trần Thu Nguyệt đang xào thịt băm tỏi ớt, Lục Dương đem túi đặt lên phòng bếp.

"Không được, đồ ăn để chiều sẽ hư mất." Trần Thu Nguyệt lắc đầu.

"Vậy thì để anh vào làm luôn đi, trưa nay ăn sang một phen."

"Được, anh vào đi."

Trần Thu Nguyệt đi ra nhường vị trí, Lục Dương đi vào, từ trong ngăn kéo lấy ra một củ tỏi, lột vỏ xong, hắn để lên thớt đập đập.

Sau đó lại mở túi ra, lấy ra vài miếng thịt heo, lấy ra chiên, đợi đến lúc thịt heo cháy nâu, Lục Dương mới cho tỏi cùng gia vị vào trong, lật lật vài cái, một món thịt heo liền hoàn thành.

"Thơm qua đi."

Trần Thu Nguyệt bưng lên gửi gửi.

"Coi như cũng được, xem cơm được chưa, chúng ta ăn."

Ngày hôm qua lao động cả đêm, nên hôm nay Trần Thu Nguyệt có chút mệt mỏi, nàng đến gần mười một giời mới ngủ dậy, còn chưa ăn sáng đây này.

"Ngon, được rồi, cơm nấu xong rồi."

Trần Thu Nguyệt mang lên hai chén cơm trắng, Lục Dương thì đem chân gà từ túi ra ăn , hai người ba món ăn.

Kẹp lên một miếng thịt băm bỏ vào miệng, hương vị cũng được.

Trần Thu Nguyệt thì đã đói bụng từ sớm, bất tri bất giác mà ăn hai chén cơm, nàng vuốt bụng hơi to ra một tí, nói: "Không được, nếu còn ăn như vậy nữa, em tăng cân mất."

"Có tí thịt cũng đẹp mà."

Lục Dương cũng không phải người ưa thích nữ nhân gầy gò, nhìn Trần Thu Nguyệt trước kia hơi gầy, hắn hơi có chút lo lắng, bây giờ nhìn nàng sau tết béo lên hai cân, trông càng đẫy đà hơn trước nhiều.

Nữ nhân gây gò thì có gì tốt, loại này mới là cực phẩm.

"Vậy anh nói đi, giữa em bây giờ có tí thịt, với Từ Thi gầy gò, anh xem ai đẹp mắt hơn."

Trần Thu Nguyệt đột nhiên mở miệng ra hỏi.

Tay Lục Dương còn đang gấp rau bỗng nhiên cứng lại.

'Đây không phải là câu hỏi đòi mạng sao.'