"Cũng tốt, dù sao ba của con cũng uống quá say rồi, đi bộ làm cho hắn tỉnh rượu lại đi."
Tiền Vân nhẹ gật đầu.
Bên kia, Lục Vệ vẫn chưa lên xe, nghe được Lục Dương nói vậy, hắn ta có chút bối rối, hỏi: "Tiểu Dương, cháu tính đưa về thế nào?"
"Đương nhiên là lái xe đưa về rồi."
Lục Dương lấy ra chìa khóa xe, ấn lên, một chiếc xe Audi đỗ cạnh chiếc BMW của Lục Vệ vang lên vài tiếng, hai bóng đèn cũng nhấp nháy theo.
Lục Dương cười nói: "Cô, dượng, cậu lên xe đi, cháu không uống rượu, để cháu đưa mọi người về."
"Tiểu Dương, xe này rất tốt nha, ở đâu ra vậy."
Lục Cường giật mình hỏi.
Hắn ở bên ngoài mặc dù không kiếm được tiền, nhưng vào Nam ra Bắc cũng nhiều, cũng coi như là có chút kiến thức, nên biết rõ chiếc Audi này cũng không rẻ.
"Đương nhiên là mua rồi cậu."
Lục Dương mở cửa xe.
"Lên đi."
"Chậc chậc, xe này coi như không tệ, chúng ta ngồi ở sau đi."
Điền Viên hướng vào trong xe nhìn nhìn ,sau đó kêu vợ mình cùng nhau lên xe.
Cả nhà ba người bọn họ đều ngồi phía sau, tiểu thúc Lục Cường thì ngồi ở phía trước.
"Bác, cháu đi trước ạ."
Lục Dương hướng về Lục Vệ đang ngây ngốc vẫy tay, sau đó nhấn ga, điều khiển xe chạy ra ngoài.
Nhìn chiếc xe dần dần biến mất.
Lục Vệ gãi đầu, hỏi: "Lão nhị, xe này thực sự do tiểu tử nhà ngươi mua sao?"
"Đúng vậy, đại ca không thấy biển số Lục Thành sao? Hắn mua ở bên đó, được nghỉ nên lái về đây luôn." Cảm giác Lục Vĩ bây giờ rất vui vẻ, ông cảm thấy mình còn có mặt mũi hơn đại ca này.
Tiền Vân cũng cười nói: "Đại ca, tiểu Dương nó mua xe này được không, hai vợ chồng đều không biết về xe, không biết nó có bị người khác lừa hay không nữa."
"Coi như... cũng được."
Lục Vệ có chút đỏ mặt, không biết là do uống say hay là do lúng túng đây.
Audi A6 mà còn không được, thế chiếc BMW thế hệ ba của hắn là cái gì?
"Lão nhị, ta đi trước đây."
Lục Vệ cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình ném đi được rồi.
Lên xe.
Hắn hướng vợ mình nói ra: "Lái xe đi, chúng ta về nhà."
Vợ hắn ngồi bên chỗ lái, oán trách nói: "Ông nhìn thấy cái vòng tay của Tiền Vân không, thật đẹp, lão công, mua cho ta một cái đi."
"Đợi chút đi, năm trước tiền để mua phân bón hết rồi." Lục Vệ hít sâu một hơi.
Lục Hiểu Manh cũng nói: "Cha, đừng quên điện thoại của con."
Lục Vệ trừng mắt nhìn con mình.
"Suốt ngày đòi này đòi nọ, sao không học tập Lục Dương tự mình kiếm tiền mà mua đi."
..
Trên xe Audi.
"Haha, tiểu Dương, cháu cũng rất xấu rồi, xe mới cũng không nói ra sớm một chút, cháu nhìn thấy gương mặt vừa này của đại bá không, haha..."
Lục Cường bật cười.
Lục Vệ đối với thân thích của mình đều rất keo kiệt, cũng không phải chỉ nhắm vào riêng cha mẹ Lục Dương, đối với người khác cũng vậy, vì vậy bất kể Lục Cường hay Lục Tú Quyên cũng đều không thích người anh này cho lắm.
"Xe này cũng không rẻ phải khôn?"
Lục Tú Quyên tò mò hỏi.
Lục Dương còn chưa mở miệng, tiểu thúc đã nói trước:" Chiếc Audi này cũng không rẻ đâu, còn quý hơn xe của đại ca nhiều."
"Sao với xe của đại ca còn quý hơn, thế về sau lão đại hết khoác lát được rồi." Lục Tú Quyên nhịn không được cười rộ lên.
Thị trấn Song Cát cách huyện Thanh Sơn cũng chỉ hơn ba mươi km, Lục Dương cũng không phóng nhanh, dùng hơn ba mươi phút đã đưa bọn họ tới nơi, trước đem tiểu thúc trở về nhà, sau đó lại đem dì nhỏ cùng gia đình đưa đến cửa ra vào.
"Tiểu Dương, vào không một chút đi."
Lục Tú Quyên xuống xe, vẫy vẫy tay với Lục Dương.
"Không cần đâu dì nhỏ, hôm nay cháu có chút việc."
Từ chối lời mời xong, Lục Dương lái xe quay lại đường chính, lái xe tới một siêu thị nhỏ, hắn dừng lại.
Sau một lát.
Hắn liền cầm ra hai lốc nước hạch đào(óc chó) đi ra.(1 lốc 6 lon)
Đi vào thị trân Song Cát, Lục Dương cũng thuận tiện tới thăm dì nhỏ Tiền Bình một phen.
Em họ của Lục Dương là Lâm Tiểu Vũ năm nay mới lớp mười một, Lục Dương mua ít nước hạch đào để cho nàng có thể bồi bổ đầu óc.
Nhìn quán ăn sáng đóng của, Lục Dương biết bọn họ đã về nhà.
Dì nhỏ Tiền Bình ở một ngôi nhà có hai tầng nhỏ, còn có một cái sân nhỏ, cửa chính đối diện với đường cái, Lục Dương từ trên xe đi xuống,
Tiền Bình ở ngoài cửa phơi nắng liền phát hiện ra Lục Dương.
"Tiểu Dương, dì còn tưởng đó là ai, không nghĩ đó lại là cháu."
Tiền Bình đi tới.
Nhìn Lục Dương từ trên xe lấy xuống hai lốc nước, nàng phàn nàn nói ra: "Cái đứa nhỏ này, tới thì tới đi, sao lại tiêu tiền như vậy."
"Cho Tiểu Vũ bồi bổ đầu óc, nàng bình thường học tập quá mệt mỏi mà."
Nước hạch đào quảng cáo giúp bồi bổ đầu óc rất tốt, Tiền Bình tự nhiên cũng biết, nàng cười cười, đem đồ uống nhận lấy, sau đó nhìn chiếc xe, tò mò hỏi: "Xe này là.."
"Xe cháu mới mua."
Lục Dương vỗ ngực mình, trêu nghẹo nói :"Dì nhỏ, thấy cháu ngầu không."
"Được, rất ngầu, dì sớm nghe mẹ cháu nói, cháu ở trường học kinh doanh lời được không ít tiền, không nghĩ tới bây giờ đã mua xe, từ nhỏ dì đã biết cháu lớn lên xe có tiền đồ mà."
Nghe được câu trả lời của Lục Dương, Tiền Bình cũng không bất ngờ, nàng cũng từ chị gái mình mà nghe một chút ít về sự tình của Lục Dương.
"Dượng đâu."
Sau khi vào nhà, Lục Dương nhìn nhìn, không phát hiện thân ảnh của dương Lâm.
Tiền Bình đem lốc nước hạch đào để ở góc nhà, nói ra: " Dì cũng không biết, chắc hắn đi đâu chơi rồi, để dì chạy đi gọi về."
"Không cần đầu dì, cháu ở đây chơi tí, cũng không có việc gì."
Lục Dương khoát tay áo.
Lúc nói chuyện.
Cửa phòng mở ra, một nữ sinh tướng mạo đáng yêu từ gian phòng ra ngoài, nàng mặc một cái áo ngủ dày đặc, tóc cột thành đuôi ngựa, nhìn thấy Lục Dương sau đó, nàng giõ giã kêu một tiếng: "Ca."
"Tiểu Vũ, trốn ở gian phòng làm gì vậy."
Lục Dương cười hỏi.
"Làm bài tập."
Lục Dương biết rõ, áp lực học sinh cấp ba phi thường lớn, đặc biệt là ở vùng nông thôn, bài tập làm cho người ta tức lộn ruột.
"Kì nghỉ thì cứ nghỉ ngơi đi, bài tập sau tết làm cũng được."
Lâm Tiểu Vũ lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiền Bình, nhìn thấy mẹ mình cũng không nói gì.
"Các con ở đây chơi đi, ta ra ngoài gọt mấy quá táo để ăn."
Tiền Bình đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn mẹ mình rời đi, Lâm Tiểu Vũ mới nhỏ giọng nói: "Ca, nếu em không làm bài tập, mẹ sẽ nhất định đánh em."
Lục Dương cười nói: " Vậy em muốn làm sao?"
Lâm Tiểu Vũ lắc đầu như trống lắc.
"Vậy thì làm một chút thôi, dù sao mẹ em cũng không biết có bao nhiêu bài tập, em tự xem mà làm, tập trung vào mấy môn trọng yếu như Toán, Lý ,Hóa thôi, những bài tập như làm văn hay tiếng anh thì em cứ viết đại vào, cứ tìm bài nào em biết mà làm, còn bài nào không biết thì khỏi làm luôn."
"Được không vậy?"
Lâm Tiểu Vũ có chút động lòng.
"Sao lại không được, nghỉ đông nhiều bài tập như vậy, thầy giáo cũng biết nên sẽ không kiểm tra nghiêm túc, nói cách khác chỉ cần có làm là được, còn làm đúng hay không cũng không sao."
"Đúng rồi, thành tích của em thế nào?"
Lục Dương nhớ thành tích của Lâm Tiểu Vũ cũng không tệ lắm, về sau thi đậu vào một trường đại học hạng nhất, thời điểm tổ chức bữa tiệc đậu đại học, Lục Dương cùng mẹ mình còn tới.
"Coi như cũng được, chỉ có điều toán hơi lệch một chút."
Lâm Tiểu Vũ suy nghĩ một chút nói ra.
"Em xếp hạng hai của cả lớp."
"Được, xếp hạng hai là giỏi rồi."
Lục Dương nhớ lại lúc mình đi học, toàn đứng gần cuối lớp, xếp lên thứ hai cũng không bao giờ nghĩ đến, bất quá xếp thứ hai cũng có chênh lệnh với chỗ khác đấy, Lục Dương học cấp ba ở trường Thanh Sơn, tính toàn thì cao hơn trường học ở hương trấn nhiều, Lâm Tiểu Vũ chỉ học tại một trường bình thường, trình độ giáo viên cũng không cao bằng trường Thanh Sơn hắn học.
Lục Dương tuy cấp ba ăn học chơi bời, nhưng vẫn có thể thi đậu vào một trường đại học hạng hai, ở trong vùng nông thôn, một lớp cũng chẳng có mấy người thi được như hắn.
Vì vậy mới nói nhiều gia đình lại muốn con mình đi lên huyện với thành phố học như vậy, thậm trí không tiếc gánh trên lưng khoản nợ kếch xu mua một căn phong nhỏ ở huyện thành, còn không phải vì cho con mình có một môi trường giáo dục tốt hơn sao.
"Đúng vậy, tuy xếp hạng hai nhưng chênh lệch hạng một vẫn còn rất lớn."
Lâm Tiểu Vũ vuốt tóc, bộ dạng có chút không cam lòng.
Lục Dương cười nói: "Môn toán là một môn quan trọng mà em lại học lệch thì không tốt rồi, hiện tại anh muốn em tập trung vào môn toán hơn, còn mấy môn khác như Tiếng Anh, Ngữ Văn em có thể tạm thời để qua một bên, hai môn này chỉ cần nghiêm túc lắng nghe là có thể kiếm được điểm rồi."
Khi đang nói chuyện, Tiền Binh cầm ra hai quả táo đã gọi vỏ xong, hỏi: "Hai anh em đang nói chuyện gì vậy."
"Ca đang hỏi thành tích học tập của con." Lâm Tiểu Vũ nhu thận nói ra.
Tiền Vân tranh thủ đưa hai quả táo cho hai người, nói ra: "Con không phải nói có bài tập không hiểu sao? Hiện tại anh của con ở đây, cơ hội tốt như vậy, tranh thủ thời gian mà hỏi đi."
"Ca, anh biết làm sao."
Nhìn mẹ mình rời đi, Lâm Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, à, cái này..."
Sắc mặt Lục Dương biến đổi.
Biết cái cọng lông.
Hiện tại đem hắn trở lại cấp ba, đoán chừng thi thử thôi cũng không qua nổi huống gì thi đại học, dù sao cũng hơn mười năm rồi, kiến thức cấp ba hắn cũng quên sạch.
Bất quá ,hắn vẫn giả bộ trấn định nói ra: "Có bài nào không biết, em lấy tới đây, anh coi thử xem."
"Được, anh đợi em tí."
Lâm Tiểu Vũ cắn nốt quả táo, quay lại gian phòng của mình, Lục Dương tranh thủ thời gian, lấy điện thoại ra dùng QQ liên lạc Quan Nguyệt.
Tuy rằng hắn không biết.
Nhưng có người biết a.
Quan Nguyệt học toán rất giỏi, có cả học bổng, nếu không phải điểm tổng hợp các môn khác của nàng hơi thấp, Thanh Hòa- Đài Bắc cũng thi đậu dễ dàng.
Nếu nàng còn không biết làm, hắn sẽ liên lạc thiên tài Lữ Tiểu Vũ, vì vậy Lục Dương cũng không hề lo lắng.
Nhìn Quan Nguyệt đã online, Lục Dương mới yên tâm lại, Lâm Tiểu Vũ từ trong phòng mang một đề thi đi ra, đưa cho Lục Dương.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ vào một câu trong đề.
Lục Dương nhìn đề.
Cho hình lăng trụ tam giác đều ABC.A’B’C’ có tất cà các cạnh đều bằng a .Tính diện tích của mặt cầu ngoại tiếp hình lăng trụ theo a là.
Nhìn câu hỏi, Lục Dương nhận ra từng chữ mình đều biết, nhưng gộp lại chung với nhau thì hắn liền không biết gì.
Đây là đề thi cấp ba sao.
"Đại ca, anh sao vậy?"
Lâm Tiểu Vũ có chút mong chờ hỏi.
"Ừ." Lục dương hữu mô hữu dạng(ra dáng) nhẹ gật đầu, cười nói: "Đề thi này cũng rất đơn giản, khỏa nghiêm chính là sức tưởng tượng của chúng ta, bài này không cần ta phải ra tay, tùy tiện tìm đệ tử của anh cũng có thể làm được."
Nói xong, Lục Dương lấy điện thoại ra, chụp câu hỏi gửi cho Quan Nguyệt.
Sau đó còn kèm theo mấy chữ.
"Lão Bà, cứu với."
Lâm Tiểu Vũ không biết Lục Dương nói thật hay giả, đôi mắt to tròn tràn đây nghi hoặc, đại ca thực sự lợi hại như vậy sao? Còn có đệ tử nữa à.
Sau một lát.
Quan Nguyệt liền nhắn tin trở về.
Cũng là một tấm hình, phía trên còn có đáp án, phía dưới là trình tự cách giải.
Lục Dương nhìn nhìn.
Quả nhiên là vậy, xem không hiểu gì cả.
Hắn trực tiếp đưa điện thoại của mình cho Lâm Tiểu Vũ, nói: "Em xem đi, đáp án là 7πa^2/3, đồ đệ của anh coi như học toán cũng được, có lẽ không sai đâu."
Lâm Tiểu Vũ lấy ra bút, cũng thử theo đó tính lại một cái, sau đó ôm cánh tay Lục Dương hưng phấn không thôi: "Đại ca, anh thật lợi hại."