Trong phòng của khách sạn 'Ánh Mây'.
Cậu của Lục Dương là Lục Cường đang nhìn căn phòng xa hoa này, cười nói: "Nơi đây quả thật không tệ, nhị ca lúc nào hào phóng như vậy rồi, không phải là do chị dâu yêu cầu chứ."
"Đúng vậy, chị dâu ngươi ngươi nói lâu rồi người mới trở về một lần, phải đề cao cấp bậc một chút." Lục Vĩ cũng không sao cả, dù sao hắn cũng đã có danh sợ vợ, họ hàng thân thích ai cũng biết.
Lục Vệ yên tình ngồi ở chủ tọa, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc vừa rồi Lục Vĩ đưa cho, nghiêm trang nói: "Lão nhị, không cần phải xa hoa như vậy, đừng ham cái nắp to mà không để ý cái nồi nhỏ của mình."
Ý tứ này hình như đang nói... Lục Vĩ, đệ đừng giả bộ nữa, không có thực lực thì đừng có mà trang bức, hết lần này tới lần khác đều muốn mời thân thích tới đây ăn cơm là sao.
Lục Dương lườm đại bá mình.
Khá lắm.
Không hổ là dân cà khịa chuyên nghiệp, vậy mà cũng có thể tìm được lý do.
Nếu gặp một nhà bình thường khác, hiện tại có lẽ cũng sắp đứng dậy cãi nhau rồi cũng nên.
Lục Dương không nói gì, Tiền Vân phản bác lại: "Đại bá, lời này không thể nói như vậy, bác chưa gặp qua cái nồi nha tôi, làm sao biết nó nhỏ hay to?"
Lục Vệ cười ha hả nói: "Còn cần phải xem sao?"
"Chúng ta là thân thích, ai ai cũng biết đại bá có cái nồi lớn nhất, nhưng như thế nào cũng không thấy mời chúng ta đến đây ăn bữa cơm ở đây?" Lục Dương thở dài, tỏ ra tiếc hận không thôi.
Lục Cường nín môi lại, lặng lẽ duỗi ngon tay cái ra.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ sắc mặt không đổi, giống như hai vợ chồng bọn họ không nghe được câu này vậy.
Lục Vệ bị làm cho cứng họng, lời nói Lục Dương cũng không phải giả, hắn quả thực thời xuyên tới đây ăn cơm, nhưng đều là phụng bồi bạn làm ăn, hoặc lãnh đạo trong huyện, người trong nhà quả thực chưa mời qua lần nào.
Lục Cương cười nói: "Đại ca, Tiểu Dương lời này nói không sai, hay là trước năm mới đại ca mời một bạn được không?"
Lục Vệ hút vài hơi thuốc, sắc mặt hơi mất tự nhiên nói: "Năm nay chỉ còn lại mấy ngày mà thôi, cũng không an bài kịp thời, đợi sang năm thì lại nói sau đi."
Đại bá nói ra lời này quả thật không đúng.
Nếu thật sự muốn mời, có thể sắp sếp vào chiều nay hay ngày mai luôn cũng được, cái gì mà gọi là không kịp an bài, kéo dài thời gian thì nói đại đi, đợi đến năm sau, ai còn nhơ chuyện này nữa.
Mọi người đều đến đông đủ, Lục Vĩ kêu phục vụ có thể dọn đồ ăn lên.
Tiền Vân cùng em gái của chồng mình là Lục Tú Quyên ở một bên nói chuyện phiếm.
"Tú Quyên, lúc nào thì đi làm lại."
Nàng biết rõ Lục Tú Quyên cùng chồng mình Điền Vinh làm việc ở một nhà xướng phía nam.
Lục Tú Quyên nói ra: "Năm nay bên xưởng cũng không nhiều việc, qua mười lăm đi cũng được."
"Vậy thì tốt, thím tranh thủ thời gian tới nhà chị nhiều một chút, chúng ta đều là thân thích với nhau, lại ở nam bắc cách biệt, một năm cũng không gặp được mấy lần." Tiền Vân lại nhìn nhi tử bên cạnh Lục Tú Quyên, hỏi: "Tiểu Hâm năm nay cũng lên lớp chín rồi, thành tích học tập thế nào?"
Điền Hâm đang chơi điện thoại ở bên cạnh, bị Lục Tú Quyên giật lấy, nói ra:"Mợ của ngươi hỏi thành tích kìa?"
"Coi như cũng tạm."'
Điền Hâm trả lời cho có, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Đứa nhỏ này chính là như vậy." Lục Tú Quyên có chút bất đắc dĩ: "Em cùng cha nó làm công ở bên ngoài, trong nhà không biết bà nội làm sao, chiều nó đến hư rồi."
"Tiểu hài tử chính là như vậy, lúc trước Tiểu Dương nhà chị cũng rất ham chơi, nhưng bây giờ trưởng thành lên không ít."
Tiền Vân nhìn thoáng qua Lục Dương, nét mặt hết sức thỏa mãn.
"Tiểu Dương hiện tại không còn chơi nét nữa sao?"
Lục Tú Quyên có chút giật mình nhìn thoáng qua Lục Dương, nàng nhớ kĩ lúc trước cháu mình thích nhất là chôn mình ở trong quán nét, Tiền Vân cũng nhị ca la khàn cả giọng cũng không thèm nghe.
"Không đi nữa rồi, còn lo cho gia đình không ít, ở trường học còn đi làm thêm, tiền học phí cùng tiền sinh hoạt nó còn không muốn gia đình quan tâm." Tiền Vân khoe khoang con của mình.
Làm cha mẹ chính là như vậy, con cái của mình có thành tựu gì đều ưa thích nói ra, bậc cha mẹ nào cũng vậy, đều không có ngoại lệ.
Lời nói này làm cho người ở trên bàn ăn chú ý không thôi.
"Tiểu Dương, cháu làm thêm gì vậy."
Dượng Điền Vinh hỏi.
Lục Vệ lẩm bẩm nói ra: "Học đại học còn có thể làm thêm cái gì, không phải phát tờ rơi cũng là chuyển phát nhanh, còn không bằng tập trung mà học, lãng phí thời gian vào những thứ này làm gì, còn không kiếm được bao nhiêu."
Lục Dương nhìn thoáng qua đại bá, cười nói: "Cháu ở trường làm thêm không giống như đại bá nói, cháu ở trên mạng viết ít sách, cũng kiếm được vài đồng nhuận bút, còn mở một cửa hàng ở trường học."
"Cháu biết kinh doanh sao? Cháu biết mở cửa hàng rất khó không?"
Lục Vệ kinh ngạc nói.
Sau đó hắn lại kinh ngạc nhìn Lục Vĩ cùng Tiền Vân nói ra: "Hai vợ chồng đệ cũng yêu thương con cái quá rồi, lại đem tiền tích góp cả đời của mình cho nó giày vò, đến lúc phá sản ta cũng không có tiền cho nhà đệ mượn đâu."
"Đại ca, Tiểu Dương mở cửa hàng, một đồng em cũng không cho, đều chính do bản thân Tiêu Dương lấy tiền nhuận bút mở đó, không chỉ như vậy, nó còn cho gia đình năm vạn tệ." Tiền Vân cười nói.
Lục Vĩ đắc ý nói theo: "Đúng vậy, dù sao cũng là tiền của hắn, hắn muốn giày vò sao cũng được, đệ cũng không cần biết làm gì, không nghĩ tới Tiểu Dương lại giày vò thành công."
"Vợ chồng hai người đừng có bị lừa, hài tử bây giờ cái gì cũng dám nói." Lục Vệ nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Bác, cháu có giấy phép buôn bán, bác có muốn nhìn không." Nhìn bộ dạng Lục Vệ không tin, Lục Dương lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp.
"Đây là điện thoại gì vậy, quá đẹp mắt đi."
Nhìn thấy chiếc điện thoại Lục Dương cầm ra, Lục Tú Quyên có chút kinh ngạc hỏi.
Ngồi ở bên cạnh đại bá là đường tỷ Lục Hiểu Manh, ánh mắt của nàng sáng lên, nói ra: "Cha, cha mua cho con một chiếc đi, chính là loại điện thoại này, iphone 4, ở trường học của con kẻ có tiền đều dùng loại này."
Lục Vệ cầm lấy điện thoại nhìn hình ảnh chụp, quả nhiên là giấy phép buôn bán, nhìn qua có lẽ là thật, đứa trẻ này, lại giỏi đến như vậy sao, trước kia tại sao mình không nhận ra nhỉ?
Nhìn ánh mắt con gái mình bị điện thoại hấp dẫn, hắn có chút tò mò hỏi: "Chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền vậy."
"Không đắc đâu bác, chỉ 5999 tệ thôi."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Nghe được con số này, mấy trưởng bối ngồi ở đây đều hít vào một hơi, bây giờ cũng không phải thập niên 90, giá cả điện thoại cũng rất rẻ rồi, bọn họ sang lắm thì dùng chiếc điện thoại hơn ngàn tệ, không nghĩ tới chiếc của Lục Dương lại gần sáu nghìn.
Lục Vệ nhíu mày, nói với con gái: "Cái trước kia không phải sài vẫn còn tốt sao?"
"Cha, cha hứa rồi mà."
"Đợi ta chở về thương lượng cùng mẹ con một chút rồi hãy nói."
Lục Vệ đưa điện thoại lại cho Lục Dương.