Lục Dương lắc đầu, chỉ có thể trách cái xã hội này quá tàn nhẫn.
Đời này đã gặp phải chuyện này, Lục Dương cũng không có ý định khoanh tay đứng nhìn, trùng sinh trở về để làm gì? Có đôi khi Lục Dương suy nghĩ về vấn đề này.
Liễu Thanh Thanh nẩng đầu lên nhìn Lục Dương, trong mắt nàng dấy lên một tia hy vọng, rồi lại rất nhanh dập tắc, lần trước gặp nhau ở Lục Thành, nàng đã thổ lộ hết với đối phương, bây giờ nàng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Con gái thật là ký quái.
Nếu như một người con gái có ý tứ với người con trai, nàng sẽ không bao giờ hướng đối phương mượn tiền, dù chỉ là một bữa cơm bình thường, nàng cũng không muốn người ta mời mình ăn cơm, bởi vì nàng sợ bị coi thường.
Trái lại.
Nếu người con gái không có ý tứ gì với người con trai, sẽ hướng họ vay tiền, thường xuyên yêu cầu mua cái này cái kia, đi ra ngoài chơi sẽ không bao giờ chủ động trả tiền, đòi quà từ các dịp lễ tết, bởi vì nàng không ưa thích ngươi, hoặc đơn thuần xem ngươi là một cái ví tiền.
Liễu Thanh Thanh biết Lục Dương khẳ năng có tiền, bằng không cũng sẽ bỏ ra hơn năm mươi vạn mua xe mà không nháy mắt, nhưng nàng không dám mở miệng ra mượn.
"Bên này ta có một chút tiền, sẽ cho ngươi mượn dùng,đừng vì tiền mà nghĩ ngợi lung tung, trên đời cho dù xay ra bất luận chuyện gì, cũng không quan trọng bằng bản thân của mình.
Liễu Thanh Thanh không cách nào mở miệng, Lục Dương thay nàng nói ra.
Cũng không phải vì sắc mà giúp đỡ.
Chỉ là Lục Dương không muốn đánh vỡ mộng tưởng của bản thân mình, xem một nữ nhân mà mình ưu thích rơi vào hố lửa.
Tiền đối với người cần tiền rất trọng yếu.
Tiền đối với Lục Dương mà nói, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì hắn sẽ không ngần ngại bỏ ra.
"Lục Dương..."
Liễu Thanh Thanh cắn môi, lặng im nhìn Lục Dương.
Nàng không nghĩ tới, tâm tư của mình lại bị một câu nói Lục Dương nói toạc ra, từ trong giọng nói Lục Dương, hắn tựa hồ biết rõ tình cảnh của nàng bây giờ.
"Ăn no rồi sao? Ăn no rồi thì đi thôi, theo ta trở về lấy tiền."
Lục Dương đứng dậy.
Liễu Thanh Thanh do dự một chút, lại từ trong ánh mắt Lục Dương đứng lên theo.
Đem xe đạp đẩy tới, hắn vỗ chỗ ngồi đằng sau, nói ra: "Xe kỵ binh cấp ba đã đến, mời lớp trưởng lên xe."
Lục Dương đạp xe đạp, đem Liễu Thanh Thanh phía sau trở về nhà, trên đường có chút rung xóc, Liễu Thanh Thanh tự nhiên vờn cảnh tay nhỏ bé của mình bên hông Lục Dương, thân thế mềm mại nàng kề sát tấm lưng của Lục Dương, làm hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác khác thường.
Thời điểm cấp ba, Liễu Thanh Thanh so với bạn cùng lứa thì thành thục không ít.
Cũng bởi vì vậy, lúc đó Lục Dương với Ngô Bá mới coi Liễu Thanh Thanh là tình đầu của mình, thậm trí ở trên QQ, Lục Dương còn đặt ước mơ của mình là lấy Liễu Thanh Thanh làm vợ.
Nếu bây giờ Ngô Bá thấy một cảnh như vậy, khẳng định hắn sẽ ghen ghét đến phát cuồng đi.
May mắn Ngô Bá bây giờ vẫn còn ở Lục Thành, hơn nữa còn có Diệu Hồng bên cạnh.
Xe đạp dừng trước cửa nhà Lục Dương.
Sau khi xuống xe, sắc mặt Liễu Thanh Thanh có chút đỏ, nàng cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Lục Dương.
"Vào nhà không?"
Lục Dương hỏi.
"Không cần đâu, ta ở ngoài chờ ngươi là được."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu, nàng xấu hổ không dám vào nhà Lục Dương.
"Thế đợi đây,tí nữa ta đi ra." Lục Dương cũng không có cưỡng cầu, nói nàng một câu, liền đi vào trong nhà, gặp mẹ mình đang giặt quần áo.
"Mẹ, sao lại không dùng máy giặt."
Lục Dương đi tới hỏi.
"Máy giặc quần áo quá phí nước, giặc cũng không được sạch sẽ." Tiền Vân giặc giặc quần áo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục dương, nói ra: "Tiểu Dương quay về sớm vậy, ăn cơm chưa."
"Ăn rồi, con quay về lấy ít đồ, còn phải ra ngoài một tí."
Trở lại phòng của mình ,Lục Dương tìm thấy túi tiền mặt, lại đem ví tiền của mình đi theo.
Nhà láo Lý sát vách, trong sân.
Nữ nhân trung niên cầm theo hai con cá trở về, nói ra: "Lão Lục, nhà ngươi thật sự có con gái xinh đẹp nha."
"Tam thẩm, ánh mắt của ngươi nhìn lầm rồi, nhà ta chỉ có một con trai thôi." Lục Vĩ đang chơi cờ vua với lão Lý, thuận miệng trả lời, sau đó đem con ngựa tiến về phía trước, nói ra: "Chiếu tướng ! Ông thua rồi, hắc hắc hắc, lão Lý, tài cơ vua của ông vẫn dở như cũ, hôm nay thua cũng mấy chục trận rồi."
"Lão Lục, tôi thực sự nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp đang đứng ngoài cửa nhà ông, không phải con của ông mà là bạn gái con ông, ông ra ngoài nhìn xem là biết."
Nữ nhân đem hai con cá đặt xuống đất, tiếp tục nói.
"Tam thẩm, thiệt hay giả?"
Lục Vĩ xoay đầu lại, chăm chú hỏi.
"Ông về nhìn chẳng phái biết rồi sao."
"Được, lão Lý, ông đem cờ bày lại đi, đợi lát nữa tôi còn phải giết ông một trận không con manh giáp." Nói xong, Lục Vĩ đứng dậy, hướng phía cửa đi đến.
Vừa tới cửa.
Quả nhiên, nhìn thấy một cô nương đang cúi đầu, đứng trước cửa nhà mình đi tới đi lui.
Giống lời Tam Thẩm nói không sai biệt lắm, cô nương này lớn lên thật xinh đẹp.
Đây không phải bạn gái mà vợ mình nhắc đến hay sao?
Lục Vĩ nghĩ đến lời nói Tiền Vân lúc trước, là bạn cùng lớp của Lục Dương, nư sinh xinh đẹp nhất lớp.
Nhìn kỹ nữ hài tử này một chút, lớn lên rất xinh đẹp.
Nữ xinh tựa hồ cảm giác có người nhìn mình, nàng ngẩng đầu tìm tìm, Lục Vĩ vội vàng rụt đầu trở về, một lát sau, hắn lần nữa thò đầu ra nhìn, lúc này thì đã không còn nhìn thấy nữ sinh kia đâu, chiếc xe đỗ ở bên cạnh cũng bị lái đi.
"Cái thằng tiểu tử thúi này."
Lục Vĩ nhịn không được mắng một câu, sau đó quay đầu cười nói ra: "Lão Lý, dịp khác, dịp khác, ngày mai chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp."
"Cờ cũng bày xong rồi." Lão Lý có chút buồn bực mà nói.
Nữ nhân ở bên đánh vảy cá nói: "Ngươi xem lão Lục cười đến nở hoa kìa kìa, đoán chừng bây giờ tâm cũng bay mất rồi, nào có tâm tư cùng ngươi đánh cờ, ngươi tốt nhất tới đây hỗ trợ, đem hai con cá này đánh vảy đi."
Láo Lý phiền muôn đi qua.
Lục Vĩ cũng liền vội vàng về nhà.
Nhìn Tiền Vân vẫn đang giặc quần áo, hắn nói ra:" Tôi không phải nói bà dùng máy giặc đi rồi sao?, sao lại vẫn ngồi đây giặc tay hã."
"Hai bố con các ông không biết quản lý việc nhà, không biết quý trọng đồng tiền mình làm ra, mặc giặc quần áo một lần dùng bao nhiêu nước, chỉ có hai kiện quận áo mà cũng cần phải dùng máy giặc, không cần phải...|"
Tiền Vân ngẩng đầu nhìn chồng mình có chút khác thường, nói ra: " Ông không phải đang ở bên nhà lão Lý đánh cờ, sao lại quay về làm gì?"
Lục Vĩ lúc này mới nhớ tới vấn đề cần phải nói, hắn nói ra: "Vừa rồi tiểu Dương mang nữ sinh về nhà chúng ta."