Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 162: Nguyên Lai Là Nàng




Cùng lúc đó, điện thoại của Lục Dương vang lên, là một số máy lạ gọi tới.

"Alo, ai vậy?"

Lục Dương cầm điện thoại lên.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nữ nhân: "Tôi là người lúc trước bị hỏng xe trên đường cao tốc, cậu đang ở Thượng Hải phải không? Tôi muốn mời cậu bữa cơm, coi như là lời cảm ơn cậu đã giúp đỡ."

"Tôi đang ở huyện Thanh Sơn."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

"Cậu cũng đang ở huyện Thanh Sơn à."

Nghe được Lục Dương nói vậy, nữ nhân có chút giật mình, kèm theo chút kinh hỉ, vội vàng nói: "Tôi cũng đang ở huyện Thanh Sơn đây, vốn còn muốn đi nội thành thì bây giờ xem không cần thiết nữa, cậu ở đâu để tôi tới đón."

Lục Dương không nghĩ tới vậy mà đối phương cũng ở huyện Thanh Sơn.

Nhớ lại cảm giác quen thuộc lúc đầu, Lục Dương cảm thấy có chút hoài nghi, mình biết nữ nhân này sao?

Do dự một lát, Lục Dương nói ra: "Không cần, tôi sẽ tự mình tới, nửa tiếng sau , gặp nhau ở quảng trường Thanh Sơn."

"Được."

Nữ nhân không có dị nghị gì.

Cúp điện thoại, Lục Dương đi đến phòng bếp, nhìn mẹ mình đang bận rộn nấu ăn, nói ra: "Mẹ, giữa trưa con có tí việc, phải ra ngoài một chút, trưa nay sẽ không ăn cơm đâu."

"Ài, cái đứa nhỏ này, sao không nói sớm, hôm nay mẹ làm món sườn xào chua ngọt mà con thích đây." Tiền Vân đang pha chê gia vị, trên tay con cầm cái muỗng, trả lời.

"Thế cha mẹ cứ ăn đi, còn dư lại thì buổi tối con hâm lại ăn là được rồi." Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Vậy thì để mẹ ướp đến buổi tối rồi nấu, ba của con không xứng để ăn."

Nói xong, Tiền Vân đem xườn cấp vào tủ lạnh.

Lục Dương nhìn động tác của mẹ mình, hắn không biết nên nói gì cho phải, hắn cũng biết rõ đây là mẹ mua riêng cho mình, đoán chừng đã lựa chọn miếng thịt rất kỹ, không nỡ cho phụ thân hắn ăn.

"Vậy được rồi, buổi chiều con sẽ tranh thủ về nhà."

Ra khỏi cửa.

Lục Dương không lái xe, mà hắn cưỡi chiếc phượng hoàng đi, dù sao từ nhà hắn đến quảng trường Thanh Sơn cũng không xa, lái xe ngược lại mới phiền tói.

Hơn mười phút sau, Lục Dương đã đến nơi.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho đối phương một cuộc.

"Tôi đến rồi."

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, đợi một chút, tôi tới ngay đây."

Ven đường, một nữ chân từ trên chiếc xe Passat đi xuống.

Lục Dương cũng đạp xe đáp tới nghênh đón.

Đi đến trước mặt, Lục Dương mới mở miệng: "Không nghĩ tới dì cũng ở huyện Thanh Sơn?"

Nữ nhân cười nói: "Đúng vậy, thật là trùng hợp, tôi còn tưởng cậu ở nội thành, may mắn không có đến nơi rồi gọi, không thôi phải trở về lần nữa rồi."

"Chuyện của dì làm xong chưa."Lục Dương nhớ lại bộ dạng sốt ruột của đối phương ngày hôm qua."

"Không dễ dàng thế đâu."

Nữ nhân còn lắc đầu, nói ra:"Không nói những chuyện này nữa, để tôi dẫn cậu đi ăn, đúng rồi, thiếu chút nữa tự quên giới thiệu."

Nữ nhân từ trong túi móc ra một tâm danh thiếp, đưa tới, nói ra: "Đây là danh thiếp của tôi, ở huyện Thanh Sơn này, cậu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi."

"Lợi hại như vậy sao?"

Nghe khẩu khí của nữ nhân này, giống như nàng có năng lực không nhỏ, Lục Dương nhìn nhìn tấm danh thiếp, chợt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Hóa ra là nàng!

Lâm Nghệ Hồng.

Hiện tại đang làm chủ tịch Hằng Nguyên, một công ty sản xuất y phục, thân gia hơn chục triệu USD.

Đương nhiên, cái này chỉ là hiện tại.

Mười năm sau, Lâm Nghệ Hồng còn lợi hại hơn trước, lúc đó, nàng một tay thành lập tập đoàn Thượng Hải Mao Tiêm, đem lá trà của Thượng Hải quảng bá toàn thế giới.

Tạo nên một đế quốc về lá trà khổng lồ.

Bản thân nàng cũng là một nhà kinh doanh ưu tú, làm giàu cho mình và phát triển đất nước.

Bởi vì nàng nhận thầu rất nhiều núi hoang làm đất trồng, dùng để gieo trồng lá trà, dân chúng huyện Thanh Sơn hầu như đều gọi nàng là Lâm Bán Thành.

Đây là một nữ nhân rất lợi hại.

Khó trách mình lại có ấn tượng như vậy.

Chỉ sợ kiếp trước cũng đã từng xem qua TV, hay đọc qua bài báo về nàng đi.

"Như nào, cậu biết tôi à?"

Lâm Nghệ Hồng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nhìn Lục Dương đang suy nghĩ khác thường.

Lục Dương thu hồi tâm tư, đem danh thiếp cất vào trong túi áo, nói ra: "Huyện Thanh Sơn không có mấy người không biết Lâm tỷ tỷ, em là Lục Dương, Lục trong đại lục, Dương trong mặt trời."

"Lục Dương đệ đệ, chị nổi tiếng vậy sao?"

(Bây giờ Lục Dương đã đoán được tuổi của Lâm Hông Nghệ nên sẽ đổi qua xưng hô chị-em, thay vì tôi-cậu như trên)

Lâm Nghệ Hồng chủ động đưa tay ra.

Lục Dương cũng thò tay ra, nắm chặt lại, nói đến:"Công ty Hằng Nguyên là xương may có đãi ngộ tốt nhất huyện Thanh Sơn, không biết bao nhiêu người đều muốn được vào làm, em đương nhiên cũng nghe đến rồi."

"Nhưng bây giờ sinh ý cũng không tốt lắm."

Lâm Nghệ Hồng cảm thán.

"Đại ngộ tốt, cũng có nghĩa là thành phẩm cao, với lại hiện tại làm quần áo lợi nhuận rất thấp rồi, hơn nữa, chúng ta lại ở huyện Thanh Sơn, một nơi vị trí không được tốt, trừ một số khách hàng cũ ở bên ngoài thì rất khó để có thể lôi kéo thêm khách hàng mới."

"Chuyện này rất bình thường, nhưng ở huyện thành nhỏ thì giá thành lao công tiện nghi hơn ở ngoài, đây cũng là ưu thế ở đây rồi."

"Không thể tượng tưởng nổi em còn biết việc này."

Lâm Nghệ Hồng xem trọng Lục Dương.

"Có muốn đi ăn lẩu không."

Lâm Nghệ Hồng chỉ vào một cửa hàng lẩu cách đó không xa, lẩu 'Hỏa Nhiệt' mở tại nơi nhiều người qua lại nhất ở quảng trường 'Thanh Sơn', diện tích rất lớn, nhìn qua là biết lão bản rất có thực lực.

Mùa đông ăn lẩu cũng không tệ, Lục Dương nhẹ gật đầu.

Hai người vừa đi vừa nói.

"Lâm tỷ, nghe ý định của chị là muốn phát triển theo hướng khác sao?"

"Có ý tưởng, bất quá thực hiện đều rất khó khăn, gần đây chị vẫn luôn phải chạy đi chạy lại vì vấn đề này, có thể được chấp nhận hay không còn chưa xác định."

Lục Dương đã hiểu, Lâm Nghệ Hồng bây giờ chịu áp lực rất lớn.

Cũng phải thôi, không nói tương lai tiêu thụ của là trà, coi như bước đầu đưa hồ sơ nhận thầu nhiều núi hoang như vậy thì cũng là một chuyện rất phiền phức, không chỉ cần mối quan hệ bên trên, mà mấu chốt còn phải phụ thuộc vào những người dân ở đó.

Rừng hoang nước độc ra điêu dân, những lời này cũng không phải là nói đùa, đương nhiên, cũng không phải nói dân quê không tốt, đại bộ phận mọi người đều rất thuần phác, nhưng cùng lúc đó, hầu như ở trong mọi thôn, đều có một số du côn, lưu manh, chơi bời lêu lổng tồn tại.

Một khi tìm được cơ hội, loại người như vậy tuyệt đối sẽ bắt chẹt.

Hơn nữa trên cơ bản bọn hắn toàn là hảo thủ đánh bạc, lòng tham không đáy, trừ phi có thể khiến bọn họ kinh sợ, nếu không thì cũng là nước đổ đầu vịt, đừng mong bọn họ nhân nhượng.

Đi vào tiệm lẩu.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Lục Dương nói ra: "Kế hoạch bày ra, cũng chỉ là vật trên giấy, chỉ có thể thử, mới biết được có làm tốt hay không?"

"Có lẽ sẽ có chút phiền toái."

Lâm Nghệ Hồng vẫy tay, phục vụ nhìn thấy mang menu tới.

Lục Dương cười cười: "Phiền toái nhật định là có, nhưng nếu sợ phiền toái mà không làm, thì không phải việc nhỏ bỏ việc lớn sao? Hằng Nguyên ban đầu là xí nghiệp tập thể, chuyên dùng để sản xuất quần áo, bây giờ thay đổi hướng kinh doanh của công ty thì rất phiền toái, Lâm Tỷ, chị định làm thế nào?"

Nghe Lục Dương nói vậy, thần sắc Lâm Nghệ Hồng chấn đông, sau đó cười nói: "Lớn tuổi rồi, còn việc có chút lo trước lo sau, còn không phải một thanh niên, nhận định rõ ràng như vậy."

Nhìn Lục Dương đang đem một miếng thịt dê bỏ vào miệng, Lâm Nghệ Hồng hỏi: "Lục Dương, em có phải sinh viên thật không?"

"Còn có thể lừa chị được sao, chị có muốn xem thẻ sinh viên hay không?"

"Được rồi, được rồi."

Lâm Nghệ Hồng khoát tay áo, ta chỉ cảm thấy ngươi hơi già trước tuổi thôi mà.

"Trong nhà em làm gì, mới sinh viên đã có xe đẹp như vậy, khẳng định nhà em rất không đơn giản."

Mặc dù hôm nay Lục Dương chỉ đạp xe đạp, còn là chiếc phượng hoàng cổ, nhưng Lâm Nghệ Hồng cảm thấy nhất định trong nhà Lục Dương có tiền, nếu không phải kẻ có tiền thì làm sao nuôi dạy ra một người trước mặt như vậy.

Nghĩ đến những gia tộc ở Huyện Thanh Sơn, cũng không phát hiện có ai họ Lục.

Về phần đại bá Lục Dương, Lục Vệ Quốc, nhân vật như vậy, còn chưa lọt nổi vào mắt Lâm Nghệ Hồng đâu, chỉ là một người kinh doanh thực phẩm, kêu ông chủ cũng hơi quá miệng rồi.

Thịt dê được đầu bếp cắt mỏng không ít, Lục Dương cũng quen thuộc kiểu cắt này rồi, hắn ăn vài miếng, nói ra: "Lâm tỷ, chị nhìn lầm rồi, không phải đâu, nhà em rất bình thường, chỉ là đọc nhiều sách một chút thôi, về phần xe cộ, là do em tự mình kiếm được."

Lâm Nghệ Hồng nghe xong liền kinh sợ.

Một sinh viên có thể tự mình kiếm tiền, còn có thể mua được chiếc xe hơn mười vạn, việc này đối với nàng còn khó hơn việc lên trời.

"Thật mà, em viết một cuốn tiểu thuyết, kiếm lời được ít tiền, lại mở một cửa hàng ở Lục Thành ,nếu tính lại thì mỗi tháng đều có thể thu nhập mười vạn rất nhẹ nhàng."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Việc này không cần phải giấu giếm.

Chút tiền ấy trong mắt người bình thường thì rất nhiều, nhưng đối với Lâm Nghệ Hồng thân gia ngàn vạn, thì chỉ là một chút số lẻ mà thôi, huống hồ hắn cũng chỉ nói một bộ phận.

"Em thật đúng là thiên tài."

Trong mắt Lâm Nghệ Hồng nhìn Lục Dương thưởng thức không thôi.

Một sinh viên không đến hai mươi tuổi, vậy mà một tháng có lợi nhuận hơn mười vạn, còn đều như vắt chanh, trên thân lại không có chút gì gọi là kiêu ngạo của kẻ có tiền, cái này so với nàng lúc trước còn lợi hại hơn.

Trên thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại sao?

Từ nhỏ đến lớn Lâm Nghệ Hồng không tin tưởng có thiên tài gì cả, người khác thành công là nhờ cố gắng của mình mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tin lời nói đó.