"Phó Mông nói gì với ngươi vậy?"
Phó Mông chân trước vừa rời đi, Lưu Lỗi chân sau từ phòng học đi tới.
"Không có gì, chỉ muốn mời ta ăn cơm mà thôi."
Khả năng đối phương chỉ đơn thuần bắt chuyện với mình, Lục Dương cũng không có để ở trong lòng.
Lưu Lỗi ồ một tiếng, nhắc nhở nói ra: "Nữ nhân này tâm tư không đơn giản, đừng tìm nàng ta quá nhiều."
"Ồ, làm sao?"
Lục Dương có chút kỳ quái.
"Ngươi không biết à, Phó Mông đã có bạn trai, mà vẫn còn tán tỉnh Trương Đào, lần trước bạn trai hắn đến trường học chúng ta, nhìn thấy được, liền nhao nhao lên một trần, mà kỳ quái, Đinh Siêu không kể chuyện này cho ngươi à."
Lưu Lỗi có chút kinh ngạc nói ra.
Nếu gặp được Đinh Siêu, chắc chắn cái loa Đinh Siêu sẽ kể chuyện này, nửa năm qua, mọi chuyện bát quái ở khoa máy tính, đều từ miệng Đinh Siêu phát ra.
Lục Dương cũng không biết, bởi vì mấy ngày gần đây hắn toàn ở chung cư gõ chữ, chưa về phòng lần nào, Đinh Siêu muốn kể cũng không tìm thấy người mà nói.
Nghe Lưu Lỗi nói như vậy.
Thì Phó Mộng không phải là trà xanh sao?
Nàng hẹn hắn đi ăn cơm làm gì, có ý định cặn bã hắn à?
Lục Dương cũng không đem chuyện này để trong lòng, Phó Mông là tra nữ, Lục Dương là tra nam, cũng không khá hơn chút nào, không có tư cách đi nói người khác.
Lại đợi một lát.
Từ Thi vậy mà cũng nộp bài đi ra.
Nhìn bên cạch Lục Dương có người, nàng hướng về phía Lục Dương cười cười, sau đó một mình đi xuống dưới.
"Từ Thi biến hóa thật lớn."
Lưu Lỗi nhịn không được nói ra.
Đúng vậy a.
Nha đầu đáng thương kia lúc khai giảng còn không dám giơ tay lên, bây giờ thi đã biến thành đại cô nương mà ai cũng theo đuổi rồi.
Ở bên ngoài chờ một lát nữa.
Lý Minh Bác cùng Đinh Siêu nộp bài đi ra, nhìn sắc mặt Lý Minh Bác không tệ, bộ dạng mười phần tự tin, Đinh Siêu thì ngược lại thở ngắn thở dài không thôi.
"Siêu ca thi không tốt sao?"
Lục Dương bỏ hai tay vào túi, cười hỏi.
Đinh Siêu thở dài một hơi:"Không nghĩ tới lúc trước thầy giáo ôn tập chính là đề thi a, lúc đó ta còn bận nghĩ về game, không nghe được gì, bây giờ vào làm cũng không mấy câu."
"Đúng vậy, trong đề thi có ít nhất năm phần thầy đã ôn tập."
Lý Minh Bác cười nói.
"Minh Bác, ngươi làm bài được không."
"Có lẽ được chín trên mười điểm." Lý Minh Bác vô cùng tự tin nói.
Tính cách Lý Minh Bác có chút bi quan, nếu hắn nói tự tin được chín trên mười thì khẳng định bài thi kia thế nào cũng gần đạt điểm tối đa.
Môn học này cuối cùng cũng ổn rồi, nhìn ba bạn cùng phòng của mình, Lục Dương hỏi: "Đi đâu ăn cơm?"
"Đi căn tin trường học đi."
Đinh Siêu suy nghĩ một chút nói ra.
"Lục ca cùng ăn cho vui."
"Được."
Lục Dương không có cự tuyệt, mặc dù đồ ăn căn tin mùi vị hơi tệ, nhưng lâu rồi mới cùng một chỗ ăn cơm với bạn cùng phòng, Lục Dương cũng không làm mọi người mất hứng.
Đi vào căn tin tầng hai.
Lưu Lỗi kêu mấy món rau xào, sau đó mấy người ngồi xuống bàn chờ đợi.
Lục Dương lấy điện thoại ra chơi một hồi, phát hiện đồ ăn vẫn chưa được dọn lên, nhìn về hướng Lý Minh Bác nói ra: "Minh Bác, còn có vài ngày nữa được nghỉ rồi, quầy hàng ngoài Tây Môn tính sao?"
"Ta đã sớm nghỉ kỹ rồi, kỳ nghỉ này là dịp đông khách, nên ta sẽ ở lại đây, đợi đến lúc gần tết, quay về thăm gia đình vài ngày là được." Lý Minh Bác nói ra suy nghĩ của mình.
"Minh Bác, ngươi làm cũng quá liều mạng đi."
Đinh Siêu không thể giải thích vì sao Lý Minh Bác không chịu về nhà nghỉ ngơi đi.
Lý Minh Bác vẻ mặt thành thật nói: "Trở về cũng không có việc gì làm, kiếm tiền vẫn quan trọng nhất, ta đã đáp ứng mẹ ta, về sau sẽ nhất định nghĩ biện pháp giúp gia đình mình chuyển lên nội thành sinh sống."
"Được lắm."
Lục Dương duỗi ngón tay cái.
Cái này có thể là chấp niệm trong lòng của Lý Minh Bác, có lẽ kiếp trước, đây là ý tưởng cả cuộc đời hắn, giúp gia đình của mình sinh sống dễ dàng hơn, nên mới lao vào con đường đa cấp một đêm phất nhanh như vậy.
Dù sao thời điểm bọn hắn tốt nghiệp, giá phòng cũng đã bắt đầu tăng chóng mặt, nhìn thấy tiền lương của mình chỉ co đôi ba đồng, sợ làm cả đời này cũng không đủ tiền để mua nên mới lạc lối nhầm đường.
Cũng may nhân sinh của hắn kiếp này đã được thay đổi.
"Đây không phải Từ Thi sao?"
Đinh Siêu vốn có đôi mắt chuyên rà quét mỹ nữ, trong đám ngươi đông như vậy, hắn nhìn một cái liền phát hiện ra Từ Thi.
Lục Dương thuận théo ánh mắt hắn nhìn lại, phát hiện Từ Thi vẫn đang chờ đợi, hình như đợi người khác mua cơm xong thì nàng mới đi mua.
Thời gian dài như vậy, nàng còn chưa đi lấy cơm sao?
Từ Thi rõ ràng bước vào căn tin trước bọn hắn đấy.
"Thêm một đôi đũa có sao không."
Lục Dương hỏi mấy người.
"Đương nhiên là không sao rồi, Lục ca muốn mời Từ Thi à?"
Ánh mắt Đinh Siêu sáng lên.
"Nàng không nhất định tới đây đâu." Lưu Lỗi nhìn thoáng qua nói ra.
Lý Minh Bác cũng không có ý kiến gì.
Lục Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Thi.
"Ngươi tại sao chưa đi xếp hàng?"
Từ Thi nghe được giọng noi bên tai mình liền hoảng sợ, nhưng thấy được đó là Lục Dương mới nhẹ nhàng thở ra, yếu ớt nói: "Để bọn họ mua trước đi, ta cũng không vội."
"Đây không phải việc vội hay không vội, nếu mỗi ngày ngươi đều như vậy, không phải lãng phí thời gian của mình hay sao, đi, chúng ta đi xếp hạng."
Nói xong Lục Dương liền cầm bàn tay nhỏ bé của Từ Thi dắt đi.
"Không cần... mà."
Từ Thi tỏ ra không muốn.
"Nghe lời."
Lục Dương nhìn nàng nói một câu, Từ Thi không nói nữa, cúi đầu đi theo Lục Dương.
Xếp hàng một hồi, Từ Thi rất nhanh lấy được đồ ăn của mình, Lục Dương dẫn nàng tới bàn của bọn họ ngồi ăn.
Một bữa cơm, mấy người ăn rất vui vẻ.
Lục Dương cùng mấy người bạn của mình ngồi một chỗ khoác lác, Từ Thi thì vẫn cúi đầu ăn cơm, một câu cũng không lên tiếng, chỉ khi ngẫu nhiên nghe được một số chuyện thú ví, nàng mới cố gắng nín cười...
Sau khi ăn cơm.