Giữa căn phòng.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đều mở to hai mắt.
Ngô Bá cũng không nhìn mỹ nữ nữa mà tập trung lên sân khấu, nhìn Lục Dương bình tĩnh từ cánh gà đi ra, hắn liền cảm thấy bội phục, nhiều ngươi như vậy, sân khấu còn lớn, mà Lục Dương vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Ở một góc sân vận đông, Từ Thi đứng trong góc đen kịt, bóng tối xung quanh đều bao phủ lấy nàng, chỉ độ ra đôi mắt đang lấp lóe.
Dưới sân khấu cùng đều nghị luận.
"Rốt cuộc cũng hết tiếc mục vũ điệu nhàm chán, không biết sinh viên năm nhất này hát thế nào?"
"Lớn lên đẹp trai như vậy, có lẽ cũng hát hay lắm đây."
"Hứng trứng lại đi, nhan sắc cùng giọng hát có liên quan đến nhau à?"
"Khoa máy tính chúng ta hằng năm đều biểu diễn vũ đạo, sao năm nay chuyển qua ca hát rồi??"
....
Ở gần sâu khấu, vị trị của lãnh đạo nhà trường ngồi, những người này, đều có mấy người Lục Dương đều nhận biết, chính là những người lần trước tháp tùng bí thư Lý đi thị xác cùng hiệu trưởng.
Nhìn thấy Lục Dương, lãnh đạo đều cười cười, sau đó quay sang người bên cạnh không biết nói gì đó.
Bọn họ đều tỏ ra rất hứng thú với Lục dương.
Cầm lấy MIC, Lục Dương bình tĩnh nói: "Xin chào các vị lãnh đạo, xin chào các bạn sinh viên, mình là Lục Dương, sinh viên năm nhất lớp hai khoa máy tính, hôm nay mình sẽ biểu diễn một ca khúc
"Ài, Lục ca bình tĩnh vậy sao?"
Đinh Siêu nhịn không được nói ra, mấy người phòng 504 đều đến, chỉ là đến hơn muộn nên phải chen trúc đằng sau, không có chỗ ngồi.
Biết rõ Lục Dương sẽ biểu diễn, bọn họ sao có thể bỏ qua được.
"Đúng vậy, nhìn Lục Dương quá bình tĩnh, nếu đổi thành là ta, đoán chừng lúc này đã sợ nói không lưu loát rồi." Vẻ mặt Lý Minh Bác hâm mộ, mặc dù hắn đã giao tiếp nhờ việc bán hàng máy thắng, nhưng để đứng trước ngàn người, cùng các vị lãnh đạo nhà trường, hắn cũng không có lá gan nói chậm rãi như vạy.
Nhạc đệm vang lên.
Lục Dương điều chỉnh tâm tình.
Trong đầu hiện lên ý cảnh bài hát, điều chỉnh cảm xúc, đợi đến nhịp điệu vào bài, hắn cầm lấy MIC nhẹ giọng hát.
"Đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một chú chim nhỏ bé
Muốn bay đi nhưng chẳng thể bay được cao
Có lẽ ngày nào đó tôi đậu trên cành cây
Rồi trở thành con mồi của thợ săn
Tôi bay lên bầu trời xanh mới biết được
Từ nay về sau không còn chốn về..."
Âm nhạc không tồn tài cái gì gọi là thật giả lẫn lộn, ít nhất là ở thời đại này, hát hay thì là hát hay, hát dờ thì là hát dơ, giọng nói Lục Dương mới cất ra, đã liền kinh diễm rất nhiều người.
Tiếng hát tốt như vậy đã vượt qua ngoài dự đoán của rất nhiều người.
Trần Thu Nguyệt chốn đằng sau cánh gà, nàng lặng lẽ mở ra khe hở nhỏ, nhìn Lục Dương bên ngoài ca hát, tuy rằng không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng không thể nghi ngờ, nàng là người ở gần Lục Dương nhất.
Hàng trên của sân vận động.
Lâm Viện Viện biểu lộ khuôn mặt gặp quỷ.
Trong miệng nàng còn lầm bẩm, không thể như vậy được, không thể như vậy được...
Hai mắt Tống Giai tỏa sáng, giọng hát như vậy cũng quá hay đi, nàng nhận ra , mình vẫn chưa nhìn thấy được học đệ này.
Tống Giai cảm giác được, bản thân mình ngày càng có hứng thú với Lục Dương.
Chính giữa phòng.
Ngô Bá siết chặt nắm đấm, nói một tiếng Yes, đây cũng là từ hắn biết duy nhất của Tiếng Anh mà thôi.
"Quan Quan, bạn trai của ngươi cũng quá giỏi rồi."
Triệu Oánh Oánh nhịn không được nói ra.
"Nếu như hắn không phải bạn trai của ngươi, ta nhất định sẽ hạ thủ, ngươi cẩn thận một chút, ta dám khẳng định, rất nhiều nữ sinh ở đây đều sẽ tán tình Lục Dương cho mà xem."
Khuôn mặt Quan Nguyệt đang hưng phấn nên đỏ bừng, nghe được lời nói của Triệu Oánh Oánh, trong mắt nàng liền hiện lên vài phần cảnh giác.
Ngô Bá ở một bên liền nhìn thoáng qua Triệu Oánh Oánh, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này thật không đơn giản.
Ở trong bóng tối.
Từ Thi nở nụ cười xinh như hoa, đây là thời điểm nàng vui vẻ nhất từ khi nhập học đến giờ, bất quá, không ai có nhìn được nụ cười của nàng bởi vì nó đã bị dấu trong bóng tối.
Lục Dương tiếp tục hát.
"Mỗi khi đêm khuya vắng người, tôi không tài nào ngủ được
Tôi hoài nghi có phải hay không chỉ mỗi ngày mai của tôi không thể tốt đẹp hơn
Tương lai ra sao nào ai biết được
Hạnh phúc phải chăng chỉ là một loại truyền thuyết
Tôi vĩnh viền tìm không được...."
Thanh âm Lục Dương trầm thấp, giống như thì thào tự nói, truyền đạt cảm xúc của mình đến người nghe phía dưới.
"Tôi là một chú chim nho nhỏ
Muôn bay thật cao nhưng vẫn không thể"
Thanh âm Lục Dương tự nhiên lên cao, vang vọng trong sân thể dục.
Lúc này Lục Dương cũng không bị đứt hơi.
Toàn bộ sân vận động, đều vang vọng tiếng hát Lục Dương, dưới sân khấu, sinh viên đều bị ca khúc ảnh hưởng, đứng dậy hát theo, giống như đây là một show hòa nhạc của idol nào đó.
"Tôi tìm kiếm, nhất định phải tìm kiếm, một cái ôm âm áp
Ước mong như vậy có tính là cao không..."
Hát xong một đoạn, phía dưới khán đài truyền lên tiếng vỗ tay, gào thét, lãnh đạo ngồi ở phía dưới đều trò chuyện với nhau, nhìn về hướng Lục Dương với ánh mắt thưởng thức.
Trên sân khấu.
Lục Dương thừa dịp nhạc đệm, hít thở mấy hơi, bài hát này cũng qua chơi người hát rồi, cả bài mà không có điểm lấy hơi, thật đúng là bài hát mà người bình thường không hát được, nhìn phía dưới đang ồn áo náo nhiệt.
Trên mặt Lục Dương nở nụ cười, xem ra mình phát huy cũng không tệ lắm.
Kế tiếp, Lục Dương bình ổn, đem đoạn sau bài hát hoàn thành.
Không khí phía dưới sân khấu liền tăng vọt.
Phòng ngừa có sinh viên nào rảnh hơi yêu cầu Lục Dương hát lại, hắn liền vội vàng cảm ơn, sau đó theo cánh gà rời đi, người MC nhanh chóng đi lên, khen ngợi Lục Dương một tiếng, rồi lại giới thiệu tiết mục kế tiếp.
"Thật giỏi quá, lần này anh làm cho khoa máy tính nở mặt nở mũi rồi."
Trở lại hậu trường, Trần Thu Nguyệt kích động chạy tới ôm Lục Dương.
"Khục khục...."
Lục Dương đẩy nàng ra, vội nói: "Nhiều người như vậy em làm gi vậy? Kế tiếp còn là tiết mục của khoa chúng ta, đừng quên cống tác của em, anh đi vệ sinh một chút."
Kế tiếp là tiết mục thứ hai của khoa máy tính, Trần Thu Nguyệt cũng không có cách nào rời đi, Lục Dương lặng lẽ từ phía sau sân khấu đi ra.
Trên khán đài.
Lâm Viện Viện mới trai qua cảm giác thất vọng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lục Dương rời đi, nàng nhỏ giọng nói: "Giai Gia tỷ, ngươi nhìn tên kia len lút làm gì kia?"