Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 126: Kinh Diễm Tất Cả Mọi Người (1)




Có trường học hỗ trợ, Lữ Tiểu Vũ rất nhanh hoàn tất mọi thủ tục hồ sơ, trước kỉ nghỉ tết Tây, liền đem moi việc hoàn thành xong xuôi.

Bên công ty kia cũng đem trang web hoàn thiện, lão Chu đang test những phân đoạn cuối cùng.

Mọi việc phát triển đều vô cùng thuận lợi.

Trong văn phòng, Lục Dương nhận được điện thoại Quan Nguyệt.

"Lão công, buổi chiều học xong, em cùng với Triệu Oánh Oánh đi qua trường anh nha."

"Được, đến lúc đó anh sẽ đón em."

Cúp điện thoại.

Lục Dương xoa xoa huyệt thái dương.

Mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, chỉ có bên Quan Nguyệt là có vấn đề, suy nghĩ một chút, hắn lại cầm điện thoại, gọi cho Ngô Bá một cuộc: "Bá tử, buổi chiều có thời gian không?"

"Làm gì?"

Bộ dạng bên kia của Ngô Bá hình như rất bận.

"Buổi chiều ngươi nhờ Diệu Hồng trông tiệm đi, tới trường học của ta một chuyến, Quan Nguyệt cũng tới, ta muốn chúng ta tụ họp một lần cho vui."

"Các ngươi cứ sống ở giới của mình đi, gọi ta tới làm gì? Không sợ ta tới làm bóng đèn hã?" Ngô Bá trêu ghẹo nói.

Lục Dương mắng: "Không cần phải nhiều lời, ta gọi ngươi đến thì cứ đến, buổi chiều nay ta sẽ biểu diễn ca hát, nếu ngươi bỏ lỡ, về sau đừng có hối hận."

"Ngọa tào, ngươi còn biết biểu diễn, được, đợi đấy, chiều ta nhất định sẽ đến."

...

Làm việc ở văn phòng đến tận xế chiều.

Sau khi nhận được tin nhắn của Kiều Khải Minh, Lục dương mới đứng dậy, tiền về phòng học xếp theo hình bậc thang.

Đi vào phòng.

Rất nhiều sinh viên khoa máy tính đều có ở đây.

Sắc mặt bọn họ đều rất hưng phấn, ai ai cũng biết, xong buổi chiều hôm nay, sẽ có ba ngày nghỉ tết rồi.

Chương trình học của sinh viên năm nhất vẫn tương đối nhiều, trên cơ bản mỗi ngày đều có ba môn.

Mỗi môn học đều có hai tiết, bón hắn không giống như Lục Dương, muốn tới là tới, muốn nghỉ là nghỉ, bây giờ mới có dịp để nghi ngơi, bọn hắn còn đang suy nghĩ ngày mai đi đâu.

Ở cửa ra vào, Lục Dương thấy được phụ đạo viên Kiều Khải Minh.

"Lục Dương, nghe nói buổi tối em có tiết mục biểu diễn chung với Từ Thi?"

Kiều Khải Minh đã xem qua danh sách.

Nên biết rõ Lục Dương cùng Từ Thi sẽ song ca một ca khúc.

"Đúng vậy thầy." Lục Dương gật đầu.

Hai người đi qua một bãi đất trống, nói chuyện, Kiều Khải Minh hỏi: "Từ Thi liệu có được không? Tình trạng của em ấy thì em rõ ràng nhất

rồi."

"Không sao đâu thầy."

Lục Dương cười nói: "Là chính nàng đồng ý với em, với lại nửa năm nay. một mực em giúp đỡ nàng, còn tìm một bác sĩ tâm lý điều trị, nên bất giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần có thể bước ra ngoài một bước, về sau liền không có vấn đề gì."

"Thầy cảm giác em làm phụ đạo viên còn xứng chức hơn thầy." Kiều Khải Minh móc móc túi áo, lấy ra một gói thuốc, nhìn sinh viên đang đi lui đi tới, liền cất trở về.

"Không thể nói như vậy được, em cùng Từ Thi là bạn bè mà." Lục Dương cười cười.

Kiều Khải Minh còn nói thêm: "Ngày hôm qua thầy giáo dạy C# có tìm đến ta, hỏi về tình huống của ngươi, thầy muốn nói với em một chút, dù sao hắn ta cũng là lão sư bên ngoài, em cũng không thể một mực nghỉ học được."

"Em sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."

Kiều Khải Minh có thể nói cho hắn biết là tốt rồi, dù sao quyền lực của phụ đạo viên cũng chỉ giới hạn trong sinh viên.

Kiều Khải Minh cười nói :"Thầy hiệu trưởng rất để ý đến em, không cần phải lo lắng, công ty em bây giờ phát triển nhanh như vậy, trường học chuẩn bị đưa em lên làm tấm gương của nhà trường rồi, tốt nghiệp không có vấn đề, đi thôi, mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta cùng vào đi."

Khoa máy tính nhìn Lục Dương cùng Kiều Khải Minh đi chung một chỗ cũng không giật mình.

Bọn họ cũng biết, mỗi quan hệ giữa Lục Dương và thấy hướng dẫn tốt như thế nào.

Ở trong phòng học hình bậc thang tìm tìm, Lục Dương rất nhanh tim được Từ Thi, nàng vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, bốn phía đều không có ai.

Đám người Lý Minh Bác đều ngồi ở chính giữa phòng học.

Trần Thu Nguyệt thì ngồi phía trước, còn trừng mắt nhìn về hướng Lục Dương.

Lục Dương đáp lễ nàng một ánh mắt, hướng về phía sau phòng học đi tới.

"Lục ca."

Nhìn thấy Lục Dương đi tới, Lý Minh Bác tươi cười chào hỏi.

"Minh Bác, sinh ý ngày hôm qua thế nào?"

Lục Dương cười hỏi.

"Rất tốt, so với mấy ngày trước đây còn đắt hơn một tí, bọn họ còn hỏi vì sao hai ngày nay không ra mở quán."

"Vậy là được rồi, ta về phía sau đây."

Lục Dương ngồi vào bên cạnh Từ Thi.

"Chuẩn bị xong chưa."

"Ừ."

Từ Thi nhỏ giọng trả lời, nàng có hơi chút khẩn trương, bất quá so với lần đầu tiên nhận lớp thì đỡ hơn nhiều.

"Ta kể hoạt động hôm nay cho Đường tỷ biết, nàng còn chúc ta thành công."

Từ Thi còn nói thêm.

Đường tỷ chính là học tỷ kia của Lữ Tiểu Vũ, học khoa tâm lý học, Lục Dương nhẹ gật đầu, Từ Thi có thể dần tốt lên, cũng nhờ học tỷ kia bỏ sức không ít.

Hắn thiếu học tỷ kia không ít nhân tình.

Sau khi mọi người đều đến đông đủ.

Kiều Khải Minh lên đài, nói hoạt động hôm nay, còn nói về kế hoạch nghỉ tết Tây.

Kỳ nghỉ tết tây nghỉ từ ngày mùng 1 đến ngày mùng 3, tổng cộng là nghỉ ba ngày, trong đó có cả ngày nghỉ cuối tuần, nên tính ra bọn hắn chỉ được nghỉ một ngày mà thôi.

Nói một tí về những lưu ý khi được nghỉ, Kiều Khải Minh liền đem mic giao cho MC ngày hôm nay.

MC ngày hôm nay là một sinh viên năm nhất, nàng là ủy viên văn nghệ, trước đây từng có kinh nghiệm làm MC khi học cấp 3.

Nói một đoạn giới thiệu mở đầu, tiếc mục rất nhanh bắt đầu.

Đầu tiên là tiết mục của lớp một.

Năm nhất chuẩn bị hai tiếc mục, một cái biểu diễn hài, một cái hợp xướng, cơ hồ toàn bộ sinh viên ra trận, nhìn ra, sinh viên năm nhất vẫn còn rất nhiều tinh thần đấy.

Hai tiết mục biểu diễn chỉ cần 20 phút là xong.

Chờ bọn hắn biểu diễn xong, MC lại tiếp tục giới thiệu: "Tiếp theo là tiết mục của lớp số 2, là màn song ca của Lục Dương cùng Từ Thi, bài hát < Muốn đem em hát cho anh nghe>."