Đi đến hàng cuối cùng trong phòng học.
Lục Dương thò tay chọc chọc Từ Thi đang ngây ngốc.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không có.. không có gì..." Từ Thi lặng lẽ nhìn thoáng quá Lục Dương, cúi đầu.
Nha đầu này, hôm nay có chút khác thường nha.
Lục Dương nói ra: "Vừa rồi ta đã nói cho lớp trường biết tiết mục của chúng ta rồi, ngươi điều chỉnh trạng thái lại cho tốt, đến lúc biểu diễn thì cho mọi người lau mắt mà nhìn."
Từ Thi ừ nhẹ một tiếng.
Lục dương cũng không biết nói điều gì, nhìn thấy thầy giao dạy C# đang cùng người khác nói chuyện, hắn lặng lẽ đứng dậy từ cửa sau mà chuồn đi.
Lớp phó đang cùng Ngư Nguyên Khôi nói chuyện gì đó, thấy cảnh như vậy hắn cười khổ một tiếng, hâm mộ Lục Dương tiếu sai không thôi, bản thân hắn và lớp trưởng thì không có cơ hội như vậy rồi.
"Phó Mông, Lục Dương vừa nói, hắn sẽ cùng Từ Thi biểu diễn tiết mục, ngươi thấy sao?"
Phó Mông có chút khó tin: "Lớp trưởng, ngươi xác định sẽ không nghe lầm chứ, Lục Dương thì được, hắn hát hay như vậy lên biểu diễn không sao, còn Từ Thi... ngươi cũng không phải không biết hai lần trước, đừng để lúc đó nàng lên biểu diễn lại khóc."
Phó Mông kỳ thật rất không ưu thích Từ Thi, cảm thấy nàng quá kiêu ngạo rồi, quan hệ nữ sinh trong lớp thì không thân cận, còn với đám người lớp bên cạnh Trần Thu Nguyệt thì lại thân thiết.
Nữ sinh đều có vòng tròn với nhau, Từ Thi lại thuộc vòng tròn khác biết.
"Dù sao Lục Dương cũng nói như vậy rồi, cả lớp chúng ta đều biết hắn với Từ Thi quan hệ rất tốt, hắn đã nói như vậy, chắc không sao đâu?" Ngưu Nguyên Khôi suy nghĩ một chút nói ra.
Phó Mông nhíu mày: "Nếu lúc đó xảy ra sai sót thì làm sao?"
Ngưu Nguyên Khôi cười cười: "Việc này cũng không sao, dù sao cũng biểu diễn trong trường, đều là người một nhà, sai sót một tí cũng chả làm sao, với lại quan hệ của Lục Dương với thầy hướng dẫn dù sao cũng rất thân, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu."
"Được, nếu có sai lầm gì cũng không quan hệ đến chúng ta."
Nhìn thấy thầy giáo đi vào, hai người liền ngừng nói chuyện.
Dù sao thầy dạy C# cũng khác các thầy cô giáo khác, ông tương đối nghiêm khắc với học sinh.
Mỗi lần vào lớp đều sẽ điểm danh một lần, trong lớp cũng không ai dám hó hé nói chuyện, sinh viên cũng không dám trốn tiến của ông.
Theo thường lệ ông gật đầu một cái, bắt đầu điểm danh, lớp vẫn đầy đủ chỉ vắn mỗi mình Lục Dương như trước.
Thầy giáo liền cau mày.
"Lớp trưởng, bạn học Lục Dương có chuyện gì mà không đi học?"
Ngưu Nguyên Khôi bất đăc dĩ nói ra:" Thưa thầy, chuyện này em cũng không biết."
"Đã học được nửa học kỳ rồi, tôi chưa thấy mặt cậu ấy lần nào, nếu không phải tôi có hỏi thăm các giao viên khác, còn tưởng sinh viên đấy chuyển trường rồi đấy."
Sinh viên trong lớp bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Bón hắn biết thầy C# giận thật rồi.
Từ Thi nhìn lên phương hướng bục giảng, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng, lấy điện thoại ra nhìn số di động của Lục Dương, do dự một chút, lại cất vào trong túi.
---
Từ phòng học đi ra.
Lục Dương đi vào vườn khởi nghiệp đến công ty.
Lên phòng mời Chu Nghiễm tới hỏi tiến độ.
"Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi đã nhìn chằm chằm vào bọn họ, tốc độ của bọn họ coi như cũng nhanh, có thể hoàn thành dự án trong thời gian đặt ra, tôi cùng quản lý bên đó trao đổi không ít, biết tôi cũng là dân công nghệ nên không dám qua mặt."
Chu Nghiễm cười ha hả nói.
Hắn được nghỉ hai ngày, tình thân không tệ, trước đây làm theo chế độ 996 đã làm hắn mệt mỏi không ít, bây giờ trở lại quê quán, cảm giác làm việc thoải mái, giống như đi dưỡng lão.
"Năng lực của cậu tôi rất yên tâm."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Đúng rồi, chủ tịch, sau khi trang web làm xong, thì muốn đưa vào hoạt động, chúng ta phải đăng ký thủ tục trên chính phủ." Chủ Nghiễm nhắc một tiếng, Lục Dương dù sao cũng là người trẻ tuổi, sợ hắn không biết những thứ này.
"Tôi biết rồi."
Lục Dương nói ra.
"Cậu nói là hồ sơ ICP phải không, còn chứng nhận kinh doanh mạng nữa, Lữ quản lý rất giỏi những thứ này, ta đã giao nàng xử lý rồi."
(ICP: giấy phép do Bộ Công nghiệp và Công nghệ Thông tin Trung Quốc cấp để cho phép các trang web có trụ sở tại Trung Quốc hoạt động tại Trung Quốc.)
Nghe được Lục Dương nói vậy, Chu Nghiễm liền yên tâm hơn không ít, năng lực làm việc của Lữ Tiểu Vũ rắt cao, đừng nhìn tuổi tác của nàng không lớn, nhưng mọi công việc đến tay nàng đều được xử lý nhanh chóng, không uổng danh là 1 trong 2 người lãnh đạo cấp cao tỏng công ty.
Ở trong văn phòng hàn huyền với lão Chu một hồi, sau đó lại đi cỗ vủ các tiểu cô nương như Hàn Nghệ, Lục Dương đi thẳng tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
"Bên lão Chu hết thảy thuận lợi, con giấy chứng nhận thì sao rồi?"
Lục Dương lấy một cái ghế tới ngồi đối diện Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Không được thuận lợi lắm, hôm nay ta đã chạy đến thành ủy, tài liệu chứng từ đều giao lên rồi, nhưng bên kia vẫn chậm chạp, không chịu xử lý."
"Đây là bệnh chung ở đây rồi, nếu muốn xử lý nhanh, phải có tiền đi mở đường."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Lần trước bí thư nói rất hay, sẽ làm thành phố Lục Thành trở thành một khu công nghệ cao, nhưng mà những tập đoàn về công nghệ sẽ tới đây sao?
Quá ngây thơ rồi.
Lục Dương biết rõ mười nằm sau ra sao, so với mọi người hắn mới là người có quyền lên tiếng.
"Chúng ta có thể nhờ trường học hỗ trợ."
Lục Dương suy nghĩ một chút.
"Những thứ như giấy tờ, chúng ta mà làm thì cần rất nhiều thời gian, nếu có trường học hỗ trợ, có lẽ họ rất nhanh có thể xin được, ta nghĩ dù sao trường học cũng ủng hộ thêm chúng ta một ít."
Lữ Tiểu Vũ trên bàn phím gõ gõ, nói ra: " Lần trước tháp tùng với bí thư Lý, là hiệu trưởng, ngươi có thể tới thỉnh giáo ông ta."
Lục Dương nhớ lại, thời điểm lãnh đạo đi thị sát, chính ông là người hỏi nhiều nhất.
Nhìn ra.
Lão viên trường này rất để ý việc khởi nghiệp