Công viên 'Khu vườn hạnh phúc' lấy trò chơi xe lửa làm chủ đề của công viên.
So với Dinsney thì còn kém xa, nhưng ở Lục Thành cũng coi như là một nơi tốt để du ngoạn, kiếp trước lúc chưa chia tay Quan Nguyệt, Quan Nguyệt thường dẫn hắn tới đây chơi.
Đáng tiếng là, bởi vì kinh doanh lỗ vốn, sau khi Lục Dương tốt nghiệp, nơi này cũng biến thành lịch sử luôn.
Lái xe đến bên ngoài.
Tìm một chỗ phụ cận để đỗ xe, sau khi xuống xe, đám người Lưu Lỗi đều trợn tròn mắt, bởi vì trước mặt nhìn thấy hàng dài đầy ngươi đang xếp hàng, nhìn không thấy điểm cuối ở đâu.
"Chúng ta còn cần phải vào không?"
Lục Dương chần chờ hỏi.
Nếu như bây giờ rời đi, có thể tiếp kiệm được tiền đỗ xe a, nãy hắn vừa nhìn, đổ xe trong nửa giờ không thu tiền.
"Vào, chúng ta cũng không có việc gì gấp, cứ xếp hàng đi."
Đinh Siêu tỏ ra không vào không được.
Hắn vất vả makeup cho mình một phen, nếu bây giờ trở về, không phải phí công buổi sáng mình dậy sớm rồi sao, với lại vào đây chơi, nhỡ đâu gặp được người con gái bị vẻ ngoài của mình quyến rũ thì sao.
"Được, thế chúng ta xếp hàng đi."
Lưu Lỗi cũng nói.
Lý Minh Bác tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Nghe được bọn hắn nói như vậy, Lục Dương mới bấm khóa xe, bọn hắn đi vào xếp hàng.
"Siêu ca, ta mới gửi tin nhắn cho ngươi, ngươi mở ra đọc đi."
Thời điểm đang xếp hàng, Lục Dương đem số của Hứa Dung Dung gửi tới cho Đinh Siêu.
"Tin gì?"
Đinh Siêu lấy ra chiếc điện thoại bàn phím cơ của mình, nhìn nhìn nội dung tin nhắn, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Lục ca, đây là số của Hứa Dung Dung phải không?"
"Ừ."
Lục Dương cất điện thoại vào túi áo, nói ra: "Ta xin được từ Trần Thu Nguyệt, có lẽ không sai đâu, bất quá có thành công hay không, còn phụ thuộc vào ngươi nữa."
"Ta hiểu, ta hiểu, Lục ca ngươi thật tốt..."
Đinh Siêu hứng phấn không thôi.
Lưu Lỗi vỗ vai Đinh Siêu: "Siêu ca, cố gắng lên, phòng chúng ta có người thứ hai thoát khỏi độc thân hay không còn phụ thuộc vào ngươi, cố gắng lên."
"Yên tâm, ta tin nhất định lần này mình sẽ thành công." Ý chí chiến đấu Đinh Siêu sục sôi.
Lục Dương không đành lòng đả kích hắn, suy nghĩ cũng không nói ra.
Hàng phía trước cũng đang tiến tới, có lẽ sắp tới bọn họ rồi, Lục Dương cùng theo đám người tiến lên, dùng nửa canh giờ, mới có vé vào cửa.
Tiến vào nơi đây, chỗ này rộng rãi hơn bên ngoài nhiều.
Tuy răng ở đây chỗ nào cũng người, nhưng không có cảm giác nóng bức khi xếp hàng ở bên ngoài, công viên vẫn còn rất rộng, khắp nơi đều là phương tiện trò chơi.
"Chúng ta đi cáp treo đi."
Đinh Siêu đề nghị.
Hắn cũng không phải lần đầu đến đây, vì vậy liền biến mình thành hướng dẫn viên, mang theo mấy người đi đến khu vực cáp treo.
Tới đó thấy hàng dài đang xếp hàng bọn hắn liền rời đi.
Lục Dương cũng tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình.
Lần sau nếu mang nữ sinh đi chơi, nhất định phải tránh chỗ nào xếp hàng, nếu không, thuần túy chính là tìm khó chịu cho bản thân mình.
"Thuyền hải tặc bên kia không nhiều người lắm kìa."
Đinh Siêu vội vàng chạy tới xếp hàng, còn gọi Lý Minh Bác cùng Lục Dương.
Mấy người rất nhanh xếp hàng, đợi đến lượt thứ ba, rốt cuộc cũng lên được thuyền, cái này còn phải nhợ sự trợ giúp của thuyền hải tặc, vì chiếc thuyền này một lần có thể ngồi được rất nhiều người.
Vốn Lục Dương muốn ngồi ở giữa, nhưng lại bị Đinh Siêu kéo đến chỗ đuôi thuyền, còn nói đây là chỗ kích thích nhất.
Trò chơi bắt đầu.
Bốn phía liền vang lên tiếng thét chói tai.
Lục Dương cũng nhịn không được mà nhắm hai mắt, mắt dù biết tỷ lệ xảy ra tai nạn hết sức nhỏ bé, thế nhưng cũng không thể làm hắn mất đi cảm giác sợ hãi.
Nếu như có thể cùng muội tử nào đó ngồi cũng một chỗ, ngược lại rất tốt, có thể giúp bản thân chiến thắng nỗi sợ, nếu như muội tự sợ hãi mà nói, có thể ôm ấp lấy nàng an ủi một chút.
Đinh Siêu, Lưu Lỗi với Lục Dương đều giống nhau, chơi trò này không có vấn đề gì cả, chỉ là tim hơi đập nhanh một chút mà thôi, còn Lý Minh Bác thì ngược lại, sắc mặt của hắn đã trắng bệch như bị thiếu máu rồi.
"Minh Bác, không sao chứ."
Lục Dương hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì." Lý Minh Bác khoát tay áo, cảm giác xấu hổ chết đi được, đây là lần đầu tiên hắn chơi trò này, vậy mà bị bắt ngồi hàng cuối nội sợ càng x2.
Nghe được Minh Bác không việc gì, ba người liền yên tâm, Đinh Siêu tiếp tục tìm toài, mấy phút sau, hắn lại tìm được mục tiêu mới.
"Chúng ta chơi chò 'quả lắc' đi"
Đinh Siêu chỉ vào phía trước.
"Ta không chơi đâu." Lý Minh Bác nhìn đồ vật đang bay lên trời kia, cảm giác nó còn đáng sợ hơn thuyền hải tặc, hắn cảm nhận mình chơi xong sẽ nằm một chỗ mất.
Lục Dương cũng nói: "Hai người các ngươi chơi đi, ta cùng Minh Bác nghỉ ngơi một chút, các ngươi có đồ vật gì cần giữ, đưa đây ta giữ dùm cho."
"Được, Lưu Lỗi, chúng ta đi."
Đinh Siêu giao balo cho Lục Dương, cùng Lưu Lỗi chạy tới xếp hàng.
Lý Minh Bác hiểu Lục Dương lưu lại vì bản thân mình, có chút xấu hổ, nói ra: "Lục ca, ta biết ngươi không sợ, ngươi đi đi, để ta ở đây trông đồ được rồi."
"Chủ yếu vì ta không muốn chơi, không có ý gì." Lục Dương cười cười, nhìn nhìn phía trước có một cái ghế nằm, hắn nói ra: "Qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
Hai người đi tới.
Dựa lưng vào ghế nằm nghỉ ngơi.
"ồ, có một cái điện thoại này." Thời điểm Lý Minh Bác ngồi xuống, vừa đúng lúc thấy được, nhặt lên nhìn nhìn.
Là một chiếc Iphone màu đen.
Nhìn qua hẳn là của con gái, bởi vì bên ngoài còn có dây treo, nam nhân bình thường không dung dây treo được.
"Lục ca, làm sao bây giờ?"
Lý Minh Bác không biết xử lý thế nào.
Trên điên thoại có mật khẩu, không có biện pháp mở ra, tự nhiên cũng không có cách nào liên hệ với người bên trong.
"Cách đơn giản nhất, cứ vứt lại chỗ cũ mặc kệ nó là được rồi." Lục Dương nhìn điện thoại ,bình tĩnh nói.
Từ khi thời đại tin tức bùng nổ, các loại sự tình hiếm thấy Lục Dương cũng gặp nhiều lắm, việc không liên quan đến mình tốt nhất nên mặc kệ, tuy rằng hơi máu lạnh một chút, nhưng không thể nghi ngờ đây là phương pháp phòng trách mạo hiểm tốt nhất.
"Không được, ngươi mất điện thoại hẳn là bây giờ rất sốt ruột, nếu để lại chỗ cũ người khác nhặt lại được thì sao?"
Lý Minh Bác lắc đầu.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ, người mất có quan hệ gì với ngươi à.
Bất qua nhìn bộ dạng đơn thuần của Lý Minh Bác, hắn vẫn nói ra: "Đưa cho nhân viên của công viên đi, bọn hắn có biện pháp tìm được người làm rơi tốt hơn."
"Được, ngươi chờ một lác, ta chạy tới đưa cho bọn họ."
Lý Minh Bác đứng đậy, đi tìm nhân viên công viên, cùng trao đổi vài câu sao đó, hắn đưa di động nhặt được, nhận biên nhận, còn để lại phương thức liên lạc của mình.
Vốn tưởng rằng hôm nay làm được chuyện tốt, việc này cứ như vậy trôi qua.
Không nghĩ tới.
Lúc bọn hắn chuẩn bị về nhà, điện thoại của Lý Minh Bác liền vang lên.