Vịnh Repulse, trong một căn biệt thự kiểu Anh rộng 3500m, Lục Dương phụng bồi Quan Nguyệt chơi bời một tuần lễ rồi mới rời đi, cũng đưa nàng chìa khoá, đem chỗ này biến thành nơi ở tạm thời cho Quan Nguyệt ở Hong Kong.
Sau đó bắt máy bay tới Thượng Hải.
Trước khi quay về công ty, hắn còn một vài chuyện cần xử lý.
Ở bãi đỗ xe sân bay.
Lục Dương gặp được Y Thanh.
Mặc dù sư tỷ đã đeo kính râm cùng đội mũ, nhưng Lục Dương chỉ cần liếc mắt liền nhận ra, không có biện pháp, sư tỷ cũng quá nổi bật rồi, vóc người cao gầy, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
"Sư tỷ."
Lục Dương cười cười đi tới.
"Nhanh lên xe đi."
Thấy ánh mắt mọi người nhìn tới, Y Thanh tranh thủ thời gian nói ra.
Lục Dương cũng biết, nơi đây không phải nơi để nói chuyện, vội vàng lên xe, trên xe cũng không có ai khác, là Y Thanh một mình tới đón hắn.
Lên xe, đóng cửa xe lại, Y Thanh mới đem mũ cùng kím râm cởi xuống, ném xuống hàng ghế phía sau, dùng đôi mắt sáng ngời đánh giá Lục Dương.
"Sư đệ, ngươi ở Cảng Đại làm ra tin tức lớn nha."
"Tin gì?"
Lục Dương sửng sốt xuống.
Y Thanh cầm một tờ báo đưa cho Lục Dương.
Là một tờ báo giải trí đấy, tuy rằng hiện tại báo giấy đang đứng trên bờ vực sụp đổ, nhưng Y Thanh vẫn thường xuyên đọc mấy thứ này, đây là thói quen của nàng cùng phụ thân.
Lục Dương nhìn nhìn.
Phía trên viết, đúng là sự tình Lục Dương đảm nhiệm viện trưởng vinh dự của Cảng đại, đương nhiên đó không phải vấn đề trọng yếu, tiêu đề lớn nhất là hắn có bạn gái học ở Cảng Đại.
Tuy bài viết không viết lung tung, nhưng có vài chỗ miêu tả hơi khoa trương.
Lục Dương cười cười.
"Không nghĩ tới truyền thông đưa tin cũng nhanh thật."
"Sự đệ, không phải ta nhiều lời, ngươi bây giờ cũng là người của công chúng, phải chú ý ảnh hưởng nha."
Y Thanh nhịn không được nói ra.
"Không sao, không sao..."
Lục Dương khoát tay áo.
Báo giấy truyền thống lúc này cũng không có nhiều người đọc, cũng không có mấy ảnh hưởng, về phận mạng xã hội, hắn tự nhiên có biện pháp, sẽ không để tin tức của mình với Quan Quan truyền bá rộng rãi.
"Bây giờ đi đâu?"
Y Thanh hỏi.
"Đi tới nhà lão sư ăn bữa cơm đi, có chút nhớ tay nghề của sư mẫu rồi, sau đó buổi chiều ta đi xử lý chút chuyện, buổi tối chúng ta đi xem phim...Buổi ra mắt vào ngày hôm nay phải không?"
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Y Thanh ừ một tiếng, nói: "Đúng vậy a, thiếu chút nữa cũng quên mất, quay phim mấy tháng, làm ta mệt muốn chết rồi."
"Đợi bộ phim này phát sóng, sư tỷ liền biến thành minh tinh điện ảnh rồi."
Lục Dương cười nói.
Y Thanh quay xe, nói ra: "Thôi đi, rất lâu rồi ta không xuất hiện trong ngành giải trí, đoán chừng hiện tại đã nhiều người đem ta quên mất."
Vì để quay bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình, Y Thanh cố gắng hết sức, không phát hành ca khúc mới, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động thương nghiệp nào.
"Ta cảm thấy sư tỷ lần này nhất định sẽ thành công."
Lục Dương khẳng định nói.
"Dù sao đây cũng là kịch bản ngươi biết, ta tin ngươi!"
Y Thanh mở to mắt nhìn, lộ ra nụ cười xinh đẹp, sau đó chuyên tâm lái xe.
Bởi vì Y Thanh hiện tại rất nổi tiếng, vì để tránh cho một ít phiền toái không tất yếu, một nhà Y Sung cũng từ dãy nhà trọ giáo viên chuyển ra ngoài, đổi đến một cư xá cách trường học không quá xa.
Y Thanh đã sớm thông báo với người trong nhà, thời điểm bọn họ bước vào, trong nhà đã tràn đầy mùi đồ ăn.
"Tiểu Dương, cháu đến rồi."
Sư mẫu vẫn hết sức nhiệt tình như trước.
Y Sung thả quyển sách trong tay xuống, cũng tháo xuống kính lão, đứng dậy.
"Sư mẫu, đồ đệ lại tới ăn chực rồi."
Lục Dương cười hì hì nói.
"Đứa nhỏ này, nói gì vậy, nếu cháu thích, sư mẫu mỗi ngày nấu cơm cho cháui ăn."
Sư mẫu đánh giá Lục Dương, trên mặt nở nụ cười hài lòng, giống như mẹ vợ nhìn con rể vậy, Y Thanh đứng một bên có chút ngượng ngùng, nói: "Mẹ, trong bếp còn chưa tắt ga đâu."
"A, tiểu Dương, cháu ngồi đi, để dì vào phòng bếp."
Sư mẫu nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, tranh thủ thời gian đi vào.
Y Thanh cũng đi theo hỗ trợ.
Phòng khách chỉ còn lại Lục Dương cùng Y Sung.
"Ngồi đi"
Y Sung chỉ vào chiếc ghế.
Lục Dương ngồi ở phía đối diện, bản thân tự rót cho mình chén nước, hỏi: "Lão sư, hôm nay không đi dạy sao?"
"Ta sắp về hưu rồi, tiết dạy cũng không còn nhiều nữa, một tuần chỉ còn hai tiết."
Niên kỷ của Y Sung còn lớn hơn cha mẹ Lục Dương, cũng sắp đến tuổi về hưu, bất quá, lấy chuyên ngành của ông, dạy qua tuổi hưu cũng không khải không được.
Ở trong giới biên kịch, tuổi tác của ông chỉ có thể nói là trung đẳng.
"Vậy chúc mừng lão sư rồi."
Lục Dương cười nói.
Y Sung lắc đầu: "Nước chảy thành sông, cũng không có gì để ăn mừng, ngược lại nói ngươi...Thành tựu của ngươi hiện tại, đã vượt qua mức tưởng tượng của ta, thật không nghĩ tới..."
"Nhớ ngày đó, ta còn định bồi dưỡng ngươi thành người nối nghiệp, để ngươi làm biện kịch, may mắn, ngươi không đồng ý, nếu không, tội của ta liền quá lớn, làm Trung Quốc mất đi một tinh anh thương trường."
Đối với đồ đệ duy nhất của mình, Y Sung một mực chú ý tới tin tức của hắn, cũng biết rõ được thành tựu Lục Dương hiện có, ông làm lão sư đã cảm thấy rất vui mừng, hơn nữa còn có chút khó tin.
Chẳng ai ngờ tới chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, một tên mao đầu tiểu tử liền biến thành cự đầu trong giới.
Ở trên mảnh đất này, dù là biên kịch nổi tiếng, đứng trước mặt giới tài phiệt, đều không đáng giá nhắc tới.
"Sư mẫu thì sao? Không phải nói về hưu sao?"
Lục Dương nhìn sư mẫu ở trong phòng bếp, không biết sư mẫu cùng Y Thanh đang nói chuyện gì.
"Bà ấy sao, về hưu rồi."
Y Sung nói.
"Về hưu cũng tốt, bận rộn cả đời, cũng nên tận hưởng tuổi già rồi." Lục Dương cười cười/.
"Cũng đúng, bận rộn cả đời người, cũng nên đến lúc nghỉ ngơi...Con ngươi, lúc nào thì kết hôn, lão già khọm ta đây, đã sớm chờ không được nữa rồi."
Trên mặt Y Sung cười nói.
Lục Dương vội vàng khoát tay: "Lão sư nói gì vậy, ngài phải sống lâu trăm tuổi, hơn nữa việc kết hôn không được vội vàng, thầy yên tâm, rượu mừng sẽ không thiếu phần thầy đâu."'
"Ngươi cũng thật là..." Y Sung cũng không ở trên vấn đề này quá lâu, lại hỏi: "Tiếp theo có kế hoạch gì?"
"Trước đem công ty quy hoạch, sau đó hưởng thụ cuộc sống..."
Lục Dương cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình.
"Ngươi mới bao nhiêu tuổi?"
Y Sung lắc đầu.
"Tiền vĩnh viễn kiếm không hết đấy." Lục Dương cười nói: "Kỳ thật tập đoàn Sơn Hải có thành tựu như lúc này, cũng vượt ngoài ý liệu của đệ tử, nói thật, có thể lão sư không tin, nhưng đệ tử cũng không nghĩ tới sẽ đem công ty làm lớn như vậy."
"Ta tin"
Y Sung nói ra, ông lại nói tiếp: "Thật không biết, ngươi ở đâu lại có nhiều ý tưởng như vậy, nhưng lại giống ông cụ non, không có khí chất bốc đồng của người trẻ tuổi."
"Lão sư, ngài nhìn người thật chuẩn."
Lục Dương tự nhiên không nói, tuổi thật của mình cũng hơn ba mươi, cũng trải qua nhiều thứ, sớm đã không còn vẻ thiếu niên.
Cùng Y Sung hàn huyên một hồi, đồ ăn cũng nấu xong, ăn ngon một bữa, Lục Dương từ chối việc Y Thanh đưa đi, tự mình lái xe đến Lục Gia Chuỷ(Lujiazui).
Hắn còn có một số việc cần xử lý....