Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1154: Leo Núi




Quả thật biệt danh Lục Dương đặt cũng không phải tệ lắm.

Máy tính của Lenovo chỉ chiếm 1/5 thị phần trong nước, nhưng lại chiếm toàn bộ lợi nhuận của công ty, số liệu này cũng không thứ bí mật mà có thể giấu được.

Tại sao lại nói là toàn bộ lợi nhuận của công ty.

Chuyện này nghe qua thì không khoa học với một tập đoàn lớn như Lenovo lại rất dễ giải thích, bởi vì những nghiệp vụ còn lại của bọn họ đều rơi vào trạng thái thua lỗ, mà phần thua lỗ này là do bán rẻ cho người dân dấy.

Nếu như có công ty nào, có thể bỏ bớt lợi nhuận, tạo phúc cho dân cúng, Lục dương cũng sẽ không chút nào keo kiệt, ca ngợi đối phương một phen.

Đây không chỉ là 'lương tâm' mà còn là 'Phật' sống, là loại đốt có thể ra được xá lợi.

Buổi hộp nghị này rất bí mật, không có bất kỳ truyền thông nào ở đây, mọi người còn nói năng khá thoải mái.

Thời điểm Jack Ma bước lên.

Bầu không khí ở hiện trường rõ ràng sôi động hơn nhiều.

Hội trường trầm tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười.

Muốn nói người ở đây ai diễn thuyết thú vị nhất, không thể nghi ngờ, chính là Jack Ma, không chỉ có cách nói chuyện khôi hài, mà lời nói cũng rất thẳng thừng, có thể nói gan to lớn mật.

Loại diễn thuyết này có người nào không thích chứ.

Mọi người ở đây đều là lão bản cấp cao, tư duy vẫn tương đối nhạy bén, trầm ổn, sẽ không dễ dàng nóng đầu, nếu đổi lại những sinh viên chưa ra ngoài xã hội, nghe xong lời Jack Ma nói, đoán chừng cả đám đều nhiệt huyết sôi trào cả lên.

Lục Dương rất bội phục.

Đây là chỗ hắn cần học tập từ đối phương.

Từ Thi vừa rồi còn nghiêm túc ngồi lắng nghe, còn lấy một cuốn sổ nhỏ ra, ghi ghi chép chép.

Trần Thu Nguyệt thì không nghiêm túc như vậy, lâu lâu lại cầm miếng bánh lên ă, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, hoàn toàn không thèm để ý người khác nói gì.

Chênh lệch giữa Học Bá cùng Học Bã, liền hiện ra rõ ràng.

Ăn cơm xong.

Lục Dương cự tuyệt tham gia cuộc họp nội bộ, hắn cũng cho thấy thái độ mình, chỉ đến đây trao đổi học tập.

Cũng không có suy nghĩ gia nhập vào hội đối phương.

Lương Vân Hải ăn no xong, đồng dạng cũng dẫn bạn gái đi về.

Trước khi đi, hai người hẹn nhau ngày mai tới núi Thái Sơn du lịch.

Tới nơi này một chuyến, không nhìn Ngũ Nhạc Danh Sơn Thái Sơn, vậy thì thật đáng tiếc.

Ở trong khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, bọn hắn liên xuất phát, vì bảo trì thể lực cho ngày hôm nay, nên hôm qua Lục Dương cố ý ngủ một mình, ướm tĩnh dưỡng tinh thần.

Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt cũng rất hưng phấn.

Đây cũng là lần đầu các nàng tới Thái Sơn dạo chơi.

Lâm Nhị Hổ đã sớm lái chiếc RR đậu dưới khách sạn.

Lúc đi xuống, Lục Dương còn gọi cho Lương Vân Hải một cuộc, đối phương vẫn còn đang sửa soạn, bảo Lục Dương đi tới trước, hai bên gặp nhau ở Đại Miếu (Daimiao Temple)

Thời điểm ở Lục Thành, Lục Dương đã sớm làm tốt công tác tìm hiểu.

Đi Thái Sơn chơi.

Chủ yếu có hai lộ tuyến.

Thứ nhất là từ Đại Miếu xuất phát, tới Đại Tông Phường, Hồng Môn Cung (Hongmengong), Vạn Tiên Lâu, Thập Bát Bàn, Nam Thiên Môn...Cuối cùng là đến Đỉnh Ngọc Hoàng, Cùng Bắc Thạch (Gongbeishi), tuyến đường này được gọi là Thái Sơn Ngự, cũng là lộ tuyến di chuyển của Hoàng Đế khi lên núi Thái Sơn cúng điếu, đi trên tuyến đường này, có thể ngắm đầy đủ phong cảnh.

Ưu điểm khá rõ ràng, khuyết điểm cũng có, chính là lộ trình quá xa, đi khá mất công, đây cũng là lý do đêm qua Lục Dương tĩnh dưỡng ngủ một mình, nếu mà đi được nửa đường liền thở dốc, vậy cũng quá mất mặt đi.

Một con đường khác là xuất phát từ Thiên Ngoại Thôn, đi qua Thiên Môn, Nam Thiên Môn, Đỉnh Ngọc Hoàng, chỗ tốt của con đường này là có thể lái xe, đi cáp treo, so sánh với bên trên thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lục Dương lần này tới đây, tự nhiên chính là du lịch Thái Sơn rồi.

Nếu như chỉ vì để thuận tiện, vậy còn tới đây làm gì nữa.

Ở Đại Miếu chờ một hồi, Lương Vân Hải cũng tới, đi cùng với hắn một chỗ ngoài trừ cô gái hôm qua ra, còn có một bao tiêu, bên phía Lục Dương có bốn người, tổng cộng có bảy người.

Dựa theo lộ tuyến định trước, một đoàn người hướng về phía núi leo lên, trong lúc này Trần Thu Nguyệt cùng bạn gái Lương Vân Hải cũng làm thân với nhau, ba nữ sinh đi ở phía trước, Lương Vân Hải cùng Lục Dương theo sau, phía cuối là hai bảo tiêu.

Tất cả mọi người cũng không trò chuyện về hội nghị tối hôm qua, bọn họ hoàng toàn buông lỏng tâm tình để tận hưởng niềm vui này.

Cùng nhau đi lên.

Cước bộ của Lục Dương rất nhẹ nhàng, Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt vẫn kiên trì nổi.

Lương Vân Hải thì khác, hắn có chút chịu không nổi nữa rồi, muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhìn thì không béo, nhưng tố chất thân thể không còn tốt như trước, Lục Dương cảm giác chuẩn bị hôm qua của mình hơi thừa, có tên xếp cuối này, hoàn toàn không cần lo lắng.

"Ài, lớn tuổi rồi, thân thể có chút không khỏe."

Lương Vân Hải nhìn nhìn dưới chân núi.

Trò chuyện một hồi, bọn hắn đã đi được rất xa.

Trên đường du khách lui tới, cũng không ít người dừng lại nghỉ ngơi.

"Ngươi còn chưa kết hôn, thân thể đã tệ đến mức này nha."

Lục Dương lau lau tảng đá, ngồi xuống một bên.

Lương Vân Hải xoa xoa chân, bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn ngươi thân thể tốt, đó là bởi vì ngươi còn trẻ, chờ ngươi đến ba mươi như ta, cũng giống vậy thôi."

"Không đâu, đến lúc đó ta vẫn còn kiên trì nổi."

Lục Dương lắc đầu.

Kiếp trước, thời điểm hắn ba mươi tuổi, đúng là thân thể không bằng một góc của Lương Vân Hải, bất quá, đã có vết xe đổ kiếp trước, hắn hiện tại, sẽ không giẫm lại.

"Rèn luyện cũng tốt, nhưng không biết tiết chế, coi như rèn luyện thế nào cũng vô dụng."

Lương Vân Hải nhìn thoáng qua chúng nữ cách đó không xa, nói kháy ra.

"Ngươi đây là đang ghen tị đi."

Lục Dương cười ha ha vài tiếng.

"Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta cũng nhắc nhở ngươi rồi." Nghỉ ngơi một hồi, Lương Vân Hải đưa tay lấy trai nước từ phía bao tiêu, mở ra uống vài ngụm.

"Lương ca, thời gian đã định chưa? Lúc nào kết hôn"

Lục Dương hỏi.

Lương Vân Hải cười cười.

"Ngươi vội uống rượu mừng đến thế ư, tuy nhiên, ngươi cũng không cần phải sốt ruột, trước khi uống rượu mừng, chúng ta còn phải ăn mừng một phen đã."

Lục Dương nghe xong liền hiểu rõ, Lương Vân Hải nói đến sự tình xe cộ.

Sự tình bên kia, Lục Dương một mực không hỏi đến, cũng chưa bao giờ cho Lương Vân Hải áp lực, có tấm biển 'thiếu gia tập đoàn 91' ở kia, hắn cũng không lo đối phương cầm tiền chạy mấy,...Ngược lại Lương Vân Hải thì sôt ruột không thôi.

"Vậy được, chờ tin tốt của ngươi."

Lục Dương trả lời một câu, sau đó đổi chủ đề, thấy Lương Vân Hải định đứng lên, hắn nói ra: "Vẫn nghỉ thêm một chút nữa đi, đoạn đường phía trước, không dễ đi như bên này đâu."

Nghe được Lục Dương nói vậy, Lương Vân Hải lại nghỉ tiếp mười phút mới xuất phát.

Trên đường đi đi một chút lại ngừng ngừng, đường coi như là dễ đi, thời điểm đến Thập Bát Bàn, Lương Vân Hải nhịn không được hít một hơi.

Hắn coi như hiểu rõ, lời Lục Dương vừa nói có ý tứ gì.

Mấy bậc thang này cũng quá cao rồi đấy.

Lương Vân Hải có chút muốn bỏ cuộc nửa đường, nếu mà đi xong đoạn bậc thang này, đảm bảo hai chân bủn rủn.

Ba nữ sinh cũng ngừng lại, nhìn nhìn bậc thang không thấy điểm cuối, cũng đem càng nàng dọa sợ.

"Cái này có xa lắm không?"

Trần Thu Nguyệt nhìn về phía Lục Dương hỏi.

"1633 bậc thang, tương ứng với tòa nhà cao 130 tầng!"

Lục Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

Hơn một nghìn bậc thang cũng không phải khoa trương lắm, chỉ là khoảng cách mỗi bậc hơi lớn, bốn trăm bậc thang tương ứng với 1km, đi mỗi bậc hết sức tốn sức.

Mấy ngườ liền do dự, không biết nên tiếp tục hay không.,

Khi thấy mấy người khác đi qua, không chút do dự đi lên, Lương Vân Hải lúng túng ho một tiếng, những người vừa rồi niên kỷ đoán chừng phải hơn năm mươi, so với bọn hắn còn lớn hơn!

"Đi!"

Lương Vân Hải trước bước lên một bước.

Lục Dương thì nắm tay Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi, bước lên phía trên.

Một khi đã lên, thì sẽ không bỏ cuộc nửa chừng.