"Bí thư Lý, vị này chính là sinh viên khởi nghiệp theo lời kêu gọi của Trung Ương, đồng học Lục Dương."
Hoàng Tiêu giới thiếu Lục Dương cho một lãnh đạo gần năm mươi tuổi, đồng thời cũng giới thiệu xưng hô của đối phương cho Lục Dương.
Lục Dương nhiệt tình nói: "Xin chào bí thư Lý, các vị lãnh đạo, hoan nghênh mọi người tới đây thị sát công tác."
Hoàng Tiêu nhìn Lục Dương, thấy hắn cũng không có khẩn trương rụt rè, hắn âm thầm gật đầu.
Khuôn mặt bí thư Lý luôn hiền lành, cười ha hả nói: "Vừa rồi thầy Hoàng nói công ty của cậu phát triển rất tốt, ta còn tưởng hắn muốn thổi phồng, hiện tại xem ra người học sinh này không hề đơn giản."
"Bí thư Lý còn khen vài câu nữa, đệ tử bắt đầu sinh hư rồi, mời các vị lãnh đạo vào trong thăm quan, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện." Lục Dương tránh người sang một bên, đưa tay mời.
Đi vào công ty.
Mọi người mới phát hiện nơi đây không giống trong trí tưởng tượng của họ.
Hoàn cảnh quá tốt.
Toàn bộ văn phòng rộng hơn ba trăm mét vuông, giống như một viện nghiên cứu cỡ lớn, khắp nơi đều có cây xanh cùng các tấm poster trên tường, nhìn không gian làm việc trông thật là thỏi mái.
Còn có tủ đựng đồ.
Bên trong toàn là đồ ăn vặt, thức uống.
"Môi trường làm việc không tệ."
Bí thư Lý cảm thán một câu.
Hai ngày nay hắn đi thị sát khoản bảy tám trường học, cũng đi thăm quan mấy công ty khởi nghiệp do sinh viên thành lập, đại đa số đều là công ty ma, giống như nhà trường lập ra chỉ để lấy thành tích, công ty làm cho hắn có thể tán thưởng cũng chỉ có một cái.
Hoàng Tiêu cũng âm thầm giật mình, lần trước hắn đã tới đây một lần, lúc ấy Lục Dương còn nói sẽ trang hoàng lại, không ngờ hắn lại làm đến được như vậy.
"Thoát nhìn chỗ này là môi trường của người trẻ tuổi à."
Bí thư Lý nhìn nhìn đám Giang Bạch đang làm việc, nói ra.
Lục Dương nói: "Không có biện pháp nào khác a, hiên tại ưu thích manga đều là người trẻ tuổi, chỉ có biên kịch với mangaka trẻ tuổi mới biết tâm tư giới trẻ là gì, bất qua công ty cũng không chỉ có người trẻ tuổi."
Lục Dương giới thiệu nói: "Vị này tên là Trần Dư, trước kia làm ở biên kịch ở đài truyền hình, sáng tác nhiều tác phẩm truyền hình, về sau vì tiện chiếu cố gia đình, nên chuyển về Lục Thành công tác."
Trần Dư hơi có chút khẩn trương, lộ ra vẻ tươi cười.
Lục Dương còi nói thêm.
"Vị này là Chu Nghiễm, chúng ta thường gọi hắn là lão Chu, là IT của công ty, hắn là một lập trinh viên có kỹ thuật cao, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ lập trình, trước mắt chịu tranh nhiệm xây dựng nền tảng cho trang web."
Chu Nghiễm cũng không khẩn trương như Trần Dư, hắn cười nói: "Xin chào bí thư, tôi lớn tuổi rồi, còn ở bên ngoài lăn lộn không tốt, chỉ có thể về quê chăm sóc ba mẹ, con gái, cũng nhờ chủ tịch Lục cho tôi thêm cơ hội được làm việc ở đây."
Bi thư Lý tiến lên, nắm tay, nói ra.
"Thành phố chúng ta đang phát triển đi lên, tương lai không xa sẽ là một thành phố về công nghệ, cho đến lúc đó, nhân tài như cậu cũng không phải lăn lộn đi xin việc."
Giới thiệu xong nhân viên công ty.
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ nói ra.
"Vị này là thiên tài của Lục Thành, mười lăm tuổi vào học ở Đại Học Tsinghua, mười chín tuổi liền tốt nghiệp, được đại học Pennsylvania trao học bổng nhưng từ chối, dứt khoát trở về quê lập nghiệp, cũng là Tổng giám đốc của công ty, đồng học Lữ Tiểu Vũ."
"Giám đốc Lữ, ngươi tới giới thiệu nghiệp vụ của công ty cho các lãnh đạo nghe một lần."
Nghe được Lục Dương giới thiệu, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lữ Tiểu Vũ.
Không ngờ sinh viên này lại có một người bạn đồng hàng lợi hại như vậy.
Vốn cho rằng Lục Dương khởi nghiệp cũng chỉ làm cho vui mà thôi, hiện tại xem ra hẳn không phải như vậy.
Lữ Tiểu Vũ thay thế vị trị Lục Dương, tiếp tục giới thiệu về nghiệp vụ của công ty, kế hoạch tương lai...Nói về những thứ này, nàng chuyên nghiệp hơn Lục Dương nhiều.
Có thể lên làm lãnh đạo cấp cao ở thành ủy, trình độ của ai cũng rất cao, nghe xong Lữ Tiểu Vũ giải thích, bọn hắn bị hai người trẻ tuổi này làm cho kinh sợ.
Nửa giờ sau.
Lãnh đạo mới từ từ ly khai khỏi công ty, việc này đã vượt quá dự tính thời gian mười phút lúc trước, Hoàng Tiêu đi cuối cùng, âm thầm thả nút like cho Lục Dương, Lục Dương biết rõ lần này mình làm đúng rồi.
Bên ngoài khuôn viên trường học.
Bí thư Lý đối diện với lãnh đạo nhà trường, nói ra: "Hai ngày nay tôi đã đi thăm quan hơn mười trường đại học, nhưng tôi thấy chỗ này sinh viên khởi nghiệp là có tiền đồ nhất."
"Ý tưởng của các sinh viên kia rất tốt, nhưng tài nguyên vẫn còn thiếu rất nhiều, tôi đề nghị ở phương diện này, trường học phải cung cấp thêm phúc lợi, TW (Trung Ương) cũng đã đề cập qua, nhà trường phải tạo mọi điều kiện thuận lợi để cho sinh viên khởi nghiệp."
"Bí thư nói đúng, chúng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ nhiều hơn nữa."
Một vị lãnh đạo nhà trường hơn bảy mươi tuổi cười nói.
----
Vườn khởi nghiệp, tòa nha A, tầng 7.
Văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
"Lục Dương, ngươi cũng hơi chém gió rồi đấy, ai nói cho ngươi biết, ta không ra nước ngoài học mà về quê khởi nghiệp?" Lữ Tiểu Vũ im lặng nhìn chủ tịch của mình giải thích.
Vừa rồi có nhiều lãnh đạo như vậy, nàng cũng không có cách nào phản bác.
Lục Dương thể hiện da mặt dày của mình, không quan tâm, nói: "Tuy rằng người không đi du học là vì không muốn đi học, trở về đây chỉ muốn thi bằng lái xe, nhưng việc này cũng không có gì sai, dù sao ngươi cũng khởi nghiệp với ta rồi, nói thế nó còn dắt vàng cho công ty."
"Hôm nay biểu hiện của ngươi cũng không tệ, giữa trưa ta mời ngươi món cá xào cà chua."
Lữ Tiểu Vũ còn muốn phản bác hai câu, nhưng xe đến món cá xào, lời nói đến khóe miệng nàng nuốt trở vào, chỉ nói: "Bảo đầu bếp bỏ ít ớt."
"Được."
Lục Dương đứng dậy đi ra văn phòng.
Gọi một cuộc điện thoại cho nhà hàng, bảo bọn họ mang một phần cá xào cà chua tới đây, hiện tại vẫn chưa có shipper, muốn mang đô ăn đến đây chỉ có nhà hàng mới làm.
Hơn nữa còn phải khách quen mới được.
Lục Dương đương nhiên phù hợp yêu cầu này rồi.
Ngành vận chuyển shipper cũng là một nghiệp vụ tốt.
Lục Dương suy nghĩ một chút.
Rồi từ bỏ, bản thân mình vẫn không dư thừa thời gian mà làm những việc này.
Tương lai mười năm sau, chính là thiện hạ của internet, tham thì thâm, cứ toàn tâm toàn ý đi con đường mình đã chọn từ đầu, cũng đủ dương danh thiên hạ rồi.
Rời khỏi phòng làm việc, Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, thật bất ngờ, thế mà Từ Thi lại gửi tin nhắn đến QQ của hắn.
Hắn tranh thủ thời gian mở ra nhìn.
Tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước, lúc đấy hắn không có chú ý điện thoại, nhìn nội dung bên trong, sắc mặt Lục Dương trở nên cổ quái.
Đây là tin nhắn hẹn hò sao?
Đã chậm trễ mười phút rồi, Lục Dương tranh thủ thời gian xuống lầu, không biết Từ Thi còn đợi ở đó hay không, mấy phút đồng hồ sau, Lục Dương đi vào con đường nối giữa ký túc xá khu 7 và khu 8.
Đằng xa, liền nhìn thấy thân ảnh gầy gò đứng ở đó.
Không phải Từ Thi còn có thể là ai.
Nha đầu này, sao lại ngốc như vậy?
Lục Dương vội vàng chạy tới, nói ra: "Bên ngoài lạnh như vậy, nếu ta còn không tới, không phải ngươi sẽ bị đông lạnh sao? Nếu có chuyện gì gấp, có thể gọi điện cho ta, đừng gửi tin nhắn trên QQ, biết chưa."
"Ta sợ quấy rầy đến ngươi."
Từ Thi cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Nếu ta không đọc được tin nhắn của ngươi thì sao?" Lục Dương bắt lấy tay của nàng, sờ lên, quả nhiên đã lạnh như băng rồi.
Sắc mặt Từ Thi trở nên ửng đỏ, nhìn thấy thỉnh thoảng có sinh viên đi qua bàn luận, đều đem bọn họ coi thành cặp đôi rồi.
"Thật khờ."
Lục Dương lại nắm bàn tay coi lại, chà chà, nói ra: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"