"Làm gì vậy?"
Thấy Lục Dương tháo dây an toàn đi xuống, Quan Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Anh đi xem."
Lục Dương xuống xe.
Đi đến bên cạnh thùng rác, nhặt lên hoa hồng cùng hoa quả bị ném vào trong.
So với dự đoán của Quan Nguyệt thì không sai biệt lắm, hoa hồng được gấp bằng giấy đấy, đóng gói cũng hết sức dụng tâm, đoán chừng còn cố ý tìm cửa hàng bán hoa hỗ trợ...Lúc trước Liễu Thanh Thanh từng làm bà chủ cửa hàng bán hoa, Lục Dương đối với chuyện này vẫn tương đối hiểu rõ.
Quay lại xe.
Lục Dương đem hoa cùng trái cây đưa cho Quan Nguyệt.
"Ngươi muốn tặng cho ta?"
Thần sắc Quan Nguyệt có chút cổ quái.
"Hoa đẹp như vậy, đôi đi thì thật lãng phí."
Lục Dương cười nói.
Sau đó cánh tay của hắn bị bấm môt cái.
Một chút thành ý cũng không có..."
"Hặc hặc, đùa thôi...Nếu em thích hoa, anh đương nhiên sẽ tự mình đi mua, đồ của người khác, vẫn nên trả cho người khác mới được..." Giải thích một phen, Lục Dương lái xe thay đổi phương hướng, hướng phía nam xinh đạp xe đạp đuổi theo.
Đã làm người tốt thì làm đến cùng.
Chân tướng đối với hài tử ngốc nghếch kia thì hết sức tàn nhẫn, nhưng nhất định phải nói cho hắn biết.
Dù sao liếm chó cũng nên tìm đối tượng đáng được liếm.
Diện tích cư xá Kiến Nghiệp rất lớn, tốc đô xe đạp lại không nhanh, thời điểm tới trước cổng cư xá, Lục Dương đã nhìn thấy người trẻ tuổi kia.
Quan Nguyệt giờ mới hiểu được ý tưởng Lục Dương.
Đây là muốn mang đồ trả lại cho người ta a.
Ting ting ting.
Lục Dương bấm kèn.
Cậu thanh niên này vốn tính đi qua đường, đột nhiên phía sau lưng phát ra tiếng kèn xe hơi thiếu chút nữa làm hắn tông lên rào chắn lề đường, điều này làm cho Lục Dương càng thêm xác định suy đoán của mình, đây là hài tử trung thực a, ài, cuối cùng vẫn là người thật lòng chịu đau khổ.
Cửa xe hạ xuống.
Lục Dương kêu một tiếng: "Người anh em, chờ một lát."
"Làm sao vậy đai ca?"
Tiểu tử quay đầu nhìn Lục Dương lái xe, lại nhìn cô gái đẹp bên ghế lái phụ, thật xinh....
"Đây là hoa của ngươi phải khong, còn có số trái cây này nữa?"
Lục Dương đem hoa cùng trái cây cầm ra ngoài, đưa tới ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy hoa giấy cùng trái cây của mình tặng xuất hiện trước mặt, tên tiểu tử này hết sức kinh ngạc, không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của nam sinh kia, Lục Dương cười cười, nói ra: "Vừa rồi chúng ta nhìn thấy ngươi tặng hoa cho cô bé kia, tuy nhiên, hình như cô bé có chút vội vàng, mấy thứ này đều quên cầm, ta sợ người khác nhặt đi, vì vậy liền đưa tới cho ngươi, hoa không tệ, có lòng rồi, trái cây còn rất tươi, đem về nhà ăn đi, chớ lãnh phí..."
"Quên....Quên cầm...."
Nam sinh có chút cà lăm.
Sau một lát, hắn giống như đã nghe hiểu ý tứ của Lục Dương.
Thần sắc nam sinh rối trí, nhưng vẫn lễ phép cảm tạ một câu.
"Ta đã biết, ca, cảm ơn ngươi."
Nói xong, nam sinh đem hoa nhận lấy, về phần trái cây, hắn không có nhận, mà nói ra: "Ca, khẩu vị lúc này của ta không tốt lắm, những trái cây này ngươi lưu lại đi, vừa mua trưa nay, còn tươi..."
"Ách, vậy được rồi, cảm ơn ngươi."
Nhìn biểu lộ của tiểu tử này, Lục Dương lựa chọn nhận lấy.
Một túi hoa quả có trả hay không cũng không quan trọng, nói cho đối phương biết rõ chân tướng là được rồi, nếu như mình cự tuyệt, ngược lại càng thêm đả kích người ta.
"Cảm ơn ngươi, ca, ngươi là người tốt."
Tiểu tử thấy Lục Dương nhận lấy hoa quả liền cảm tạ một tiếng.
"Ngươi cũng thế, không cần buồn rầu, đừng đem thời gian lãnh phí trên thân một người căn bản không thích ngươi, cố gắng phát triển bản thân, nếu ngươi nở rộ(thành đạt), hồ điệp vây quanh sẽ không thiếu..."
"Cảm ơn..."
...
Trở lại biệt thự.
Quan Nguyệt xuống phòng bếp rửa hoa quả, đặt trái cây vào trong rổ bưng ra.
Một chùm nho lớn trong như pha lê, mỗi quả đều to đến căng mọng, còn có một chút quả nhãn, đồng dạng cũng vừa lớn vừa tròn.
Quan Nguyệt đặt trái cây trước bàn Lục Dương ngồi.
Nhìn kỹ Lục Dương, nàng nói ra: "Nếu ngươi nở rộ, hồ điệp vây quanh sẽ không thiếu, biết cũng không ít nhỉ, bên cạnh ngươi trừ ta ra, có phải còn có rất nhiều hồ điệp hay không?"
"Ách..."'
Lục Dương thoáng cái bị sặc.
Lời này căn bản không cách nào trả lời a.
Vốn chỉ muốn khuyên con nhà người ta mà thôi, không nghĩ tới lại bị Quan Nguyệt nhớ kỹ.
Lục Dương tháo xuống một quả nho, cẩn thận bóc vỏ, cười ha há nói ra: "Quan Quan, em nói đùa gì vậy, trong nội tâm của anh chỉ có em mà thôi, nếu thử quả nho này đi, tự tay anh bóc cho em ăn đấy."
Tuy rằng không được đáp án.
Nhưng nhìn quả nho đưa đến miệng, Quan Nguyệt cũng không hỏi nhiều, há mồm đem quả nho nuốt vào.
"Thế nào?"
"Rất ngọt"
Quan Nguyệt khẳng định nói.
Lục Dương cũng nếm một quả, đương nhiên hắn ăn thì không cần phải bóc vỏ rồi, trực tiếp ném vào trong miệng, cắn nát quả nho, cảm giác hết sức sảng khoái, sau đó nhẹ nhàng phun một cái, hạt nho cũng theo đó mà bay ra ngoài.
Há mồm đem hạt nhổ đi xong, Lục Dương nhẹ gật đầu: "Mùi vị không tồi, cũng không biết mua ở đâu, quên hỏi nam sinh kia rồi."
"Người ta đã đủ thảm, ngươi còn muốn chạy tới đâm người ta à?"
Quan Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Dương, bản thân cũng lấy một quả nhãn nếm thử.
"Đây gọi là nhắc nhở thiện ý."
Lục Dương điềm tĩnh nói.
Giữa trưa hai người đã ăn rất nhiều, giờ ăn trái cây vào dễ tiêu hơn, sau khi ăn xong, bọn họ bắt đầu sửa sang căn phòng, dù sao chỉ cần cư trú ở Lục Thành, mấy tháng không vào ở, coi như phòng kín thế nào cũng tránh không được bụi.
Từ trên xuống dưới đều dọn một lần.
Lục Dương mệt mỏi thở nặng nhọc.
Biệt thự quá lớn, cũng có mấy chỗ trong góc, cái chỗ này từ trên quét dọn xuống dưới có thể khiến một người lập tức đau thắt lưng.
"Tìm nhân viên lao công thì tốt rồi."
Lục Dương vắt khăn dính nước, đem chiếc khăn vắt sạch, nhìn Quan Nguyệt đang lau bồn rửa tay nói ra.
"Bản thân tự làm mới có cảm giác tham dự."
Quan Nguyệt tìm một lý do.
"Thế em có mệt không?"
"Có...Có một chút."'
...
Trong phòng họp Dược Phẩm Tam Thạch.
Ý định từ lần trước là bán máy móc thiết bị tới giờ đã qua nhiều ngày, cổ đông của Dược Phẩm Tam Thạch lần nữa tụ họp lại.
So sánh với lần trước.
Lần này tâm tình của đám cổ đông đều rất tốt, thái độ cũng rất khách khí, dù là cổ đông lớn thứ hai Hồ Bưu cũng mỉm cười, tựa hồ chuyện tranh chấp lúc trước với Bành Lỗi không có phát sinh, có mấy ngày hòa hoãn, bọn hắn lợi dụng con đường của mình để xác minh những lời mà Bành Lỗi nói.
Kết quả Bành Lỗi không nói lung tung.
Tập đoàn thuốc Đông Y quả thật muốn kết thúc hợp đồng với bọn họ, nhóm dược vật mà bọn họ thuê Dược Phẩm Tam Thạch sản xuất đã được chuyển đến một công ty khác.
Dược Phẩm Tam Thạch thật sự xong đời rồi.
Trong lúc này cổ đông đã đạt thành hiệp nghị với nhau, trong lòng nhất trí một phương án, chính là tháo chạy, đem cục diện rối rắm này giao cho Bành Lỗi, hắn không phải vẫn luôn muốn lấy lại cổ phần công ty sao? Cho hắn a...Bành Lỗi tự nhiên cũng có suy nghĩ của mình, đám cổ đông làm gì, hết thảy đều nằm trong bàn tay của hắn.
Vì vậy, dưới biểu hiện bầu không khí khách sáo này, kỳ thật ai nấy đều có suy nghĩ xấu trong lòng.
Nên mới có cuộc họp ngày hôm nay.
Một đám người đánh bài tình cảm, lay động tình cảm Bành Lỗi, muốn hắn mua lại số cổ phần của mình.
Hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ đoạt tuyệt quan hệ với công ty, từ chức ra khỏi chức vụ đảm nhận.
Bành Lỗi ngươi không phải nói, là vì chúng ta nên công ty mới suy bại sao? Hiện tại đám chúng ta đều rời đi, vì vậy cổ phần của công ty, đương nhiên ngươi cũng cần tiếp nhận a.
Bành Lỗi tự nhiên 'không đồng ý'.
Với hắn mà nói, đây quả thật là hành vi coi tiền như rác, nếu không có Dược Phẩm Tam Thạch, chính hắn vẫn có thể sống vô cùng thoải mái, nhưng nếu đứng ra gánh cái nồi này, vậy rất có thể bị kéo vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Song phương giao phong với nhau mấy tiếng.