Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1045: Cẩu Độc Thân (1)




Sáu rưỡi sáng.

Lục Dương liền lái xe tới trước cổng trường Đại học Hà Đông, cuộc thi IELTS của Quan Nguyệt bắt đầu vào chín giờ sáng, tính cả thời gian sớm vào phòng cùng kẹt xe, đại khái bảy giờ sáng phải lên đường.

Trước cổng trường học bóng người thưa thớt, chỉ có rải rác mấy đôi uyên ương từ bên ngoài quay về trường, thấy người còn chưa tới, Lục Dương lặng lẽ gửi tin nhắn cho Triệu Oánh Oánh, sau đó xuống xe, đi tới cửa hàng đối diện mua mấy cái banh bao cùng sữa đậu nành.

Sáng sớm liền xuất phát đến bên này, Lục Dương còn chưa kịp ăn điểm tâm.

Lần này tới đây.

Lục Dương cũng là đột nhiên tập kích, không sớm nói với Quan Nguyệt.

Lầu Hoa Mai, ký túc xá nữ sinh.

Trời bên ngoài mới rạng sáng, mà bốn nữ sinh trong phòng đã tỉnh.

Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt đang thu dọn đồ vật để đi thi.

Bút, viết, giấy chứng nhận, toàn bộ đều bỏ vào trong túi xách, lần nữa kiểm tra lại một chút, Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở trên bàn, nói ra: "Quan Quan, sắp bảy giờ rồi, chúng ta đi thôi..."

."Ừ."

Quan Nguyệt mang chiếc balo vàng nhỏ lên lưng.

"Yến Tử, Hoàng Hà...Chúng ta đi đây."

"Cố gắng lên, Quan Quan, Oánh Oánh, tranh thủ thi một lần liền thông qua!"

"Cố gắng lên!"

Trương Yếu cùng Hoàng Hà nhìn hai người động viên.

Đi xuống lầu.

Thời điểm đi ngang qua căn tin, Quan Nguyệt hỏi: "Oánh Oánh, chúng ta vào mua đồ ăn sáng đi?"

"Được, để búng đói vào thi cũng không làm bài được, mua chút đồ ăn mang theo." Triệu Oánh Oánh suy nghĩ một chút nói ra.

"Vậy ngươi muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời!"

"Bánh bao là được rồi."

"Ngươi ở đây đợi một chút, ta chạy đi mua."

Nói xong Quan Nguyệt đi vào căn tin, Triệu Oánh Oánh ở bên ngoài đợi một hồi, gió lạnh thổi qua, Triệu Oánh Oánh thắt chặt khăn quàng cổ, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian ,sau đó nhìn thấy tin nhắn Lục Dương gửi tới.

Triệu Oánh Oánh cẩn thận nhìn thoáng qua cửa chính căn tin, thấy Quan Nguyệt vừa mới đi vào, chắc có lẽ không nhanh như vậy đi ra đâu, xác định không thấy ai để ý, Triệu Oánh Oánh mới lén lút mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn gửi tới.

Sau đó nàng liền thấy được nội dung.

"Lục Dương ở trước cổng trường?"

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Triệu Oánh Oánh có chút kinh ngạc, sau đó nàng trả lời: "Quan Quan đang ở căn tin mua bữa sáng, chúng ta một tí nữa mới ra ngoài."

"Được, ta chờ các ngươi..."

"Ừ."

Thu hồi điện thoại.

Triệu Oánh Oánh nhìn Quan Nguyệt ở trong căn tin, trong lòng có chút hốt hoảng, ngày hôm qua không biết ma sui quỷ khiến, làm nàng đem tin tức này với Lục Dương, vốn tưởng Lục Dương sẽ chạy tới điểm thi.

Không nghĩ tới Lục Dương lại chạy thẳng qua chỗ này.

Chẳng lẽ lại nói với Quan Quan, bản thân mình bán đứng nàng rồi?

"Oánh Oánh, sao ngươi đứng ngây người vậy? Nhớ ai à?" Quan Nguyệt đi tới, đem một túi bánh bao cùng sữa đậu nành đưa cho nàng.

Triệu Oánh Oánh nhận lấy, nói ra: "Quan Quan....Có một việc muốn nói với ngươi một chút."

"Nói gì vậy."

Quan Nguyệt thở ra ngụm khói trắng.

"Chuyện này....chuyện này..."

Triệu Oánh Oánh vốn tính nói thẳng ra, nhưng ấp úng cả buổi cũng không nói ra được.

"Không có gì, đợt lát nữa vào thi, phải ứng phó cho tốt."

"Đương nhiên rồi, lần này ta chuẩn bị rất đầy đủ."

Quan Nguyệt cười nói.

Vừa ăn bánh bao, hai người cùng một chỗ hướng cổng trường đi đến.

"Oánh Oánh, chúng ta đi taxi, hay là đi xe bus?"

Thời điểm tới cửa, Quan Nguyệt hỏi.

Triệu Oánh Oánh thầm nghĩ Lục Dương ở bên ngoài, còn gọi xe cái gì, nàng thuận miệng nói: "Đi gì cũng được, ngươi quyết định đi."\

"Vậy ngồi xe taxi đi, ta nhìn lộ tuyến, đi xe bus còn cần phải đổi trạm, vạn nhất không tới kịp thì phiền toái....Xe taxi mau hơn một chút."

"Được, theo ý của ngươi."

Đến cổng trường.

Triệu Oánh Oánh liền nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện chiếc Audi màu đen của Lục Dương, ngược lại phát hiện một chiếc xe việt dã màu trắng đỗ ven đường.

"Oánh Oánh, ngươi nhìn gì vậy?"

Quan Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi.

Nàng cảm thấy hôm nay bạn cùng phòng của mình có chút bất thường, giống như làm việc trái lương tâm vậy, vui buồn thất thường đấy.

"Không có...Không có gì."

Mắt thấy một chiếc xe taxi chạy tới, Triệu Oánh Oánh thầm mắng một câu Lục Dương không đáng tin cậy, như thế nào còn không xuất hiện ngăn Quan Nguyệt bắt xe....Xe taxi ngừng lại, nhưng trên xe đã có hai người.

"Các ngươi đi đâu?"

Lái xe mở cửa sổ xe trước xuống.

"Xe của ngươi không phải có người rồi sao?"

Triệu Oánh Oánh nhìn thoáng qua chỗ ngồi phía sau, lắc đầu, cảm giác bác tài này cũng quá tham rồi.

Kỳ thật tài xế ở Lục Thành đều như vậy, buổi tối cùng sáng sớm, vì để kiếm thêm tiền, bọn họ thường gom người lại chở chung.

Nếu tiện đường mà nói, có thể kiếm thêm chút tiền.

"Bọn hắn đi Đại học Công Nghiệp, nếu tiện đường mà nói, có thể đi cùng một chỗ, vị trí vừa đủ, thu các ngươi một người 15 tệ là được rồi, nếu bắt xe, cũng phải bốn mươi đấy."

Lái xe cũng không muốn mất đơn sinh ý này.

"Quan Nguyệt, Triệu Oánh Oánh, là các ngươi a."

Cùng lúc đó.

Cửa sổ phía sau mở ra, người lên tiếng là một nam sinh cao gầy, sau khi nhìn thấy hai người ,hắn trực tiếp mở cửa sổ xe xuống, nói ra: "Không nghĩ tới lại gặp các ngươi ở đây, các ngươi hôm nay cũng đi thi sao? Thật trùng hợp, vậy đi cùng một chỗ đi."

"Các ngươi quen nhau sao, vậy thì hay quá, lên xe đi, đừng chậm trễ thời gian.

Lái xe thấy bọn họ quen nhau, liền vội vàng nói.

Hai tên nam sinh này, Triệu Oánh Oánh cũng nhận thức được, đều là đồng học ở lớp bồi dưỡng IELTS, một người cùng lớp, một người ở lớp bên cạch, tuy rằng nhận thức, nhưng cũng không phải một trường, kỳ thật không phải là rất quen thuộc.

"Không được, chúng ta không vội, các ngươi đi trước đi."

Triệu Oánh Oánh khoát tay áo.

Bị cự tuyệt, sắc mặt hai tên nam sinh không tốt lắm.

Một nam sinh khác có chút quái gở nói: "Ngươi ta muốn ở lại đây đợi, thì để các nàng đợi đi."

Nhưng nam sinh cao gầy cũng không muốn buông tha, nói tiếp: "Buổi sáng rất ít xe taxi đấy, chúng ta đợi rất lâu mới có xe, nếu đến muộn kỳ thi thì rất phiền toái đấy."

Lời này làm cho Quan Nguyệt có chút do dự.

Quả thật đến muốn, là một đại vấn đề.

Nàng nhìn xung quanh một vòng, xem còn có chiếc xe taxi nào khác hay không.

"Tích tích''.

Vừa vặn đúng lúc này, truyền đến tiếng còi ô tô, lái xe quay đầu nhìn thoáng qua, vừa chuẩn bị mắng người, nhưng nhìn thấy là một chiếc Cruiser liền vội vàng ngậm miệng lại, ở Lục Thành có thể lái chiếc xe sáu bảy trăm ngàn, tuy rằng không nhất định là người còn tiền có quyền, nhưng có thể không trêu chọc thì tận lực không đi.

"Nhìn cái gì, lên xe đi!"

Thấy Quan Nguyệt ở tại chỗ ngẩn người, Lục Dương vừa cười vừa nói.

Quan Nguyệt không nghĩ tới, sáng sớm Lục Dương đã chạy tới chỗ này, rõ ràng thật bất ngờ.

"Quan Quan, bạn trai ngươi đến...Các ngươi đi trước đi."

Triệu Oánh Oánh giải thích một câu, vội vàng kéo tay Quan Nguyệt đến phía xe Lục Dương.

Lái xe bên kia thì thầm hai câu, liền lái xe rời đi, đồng học ở trên xe càng khó coi, nhưng là sinh viên, rõ ràng cũng không muốn đi trêu chọc người xã hội, hiển nhiên, dưới suy nghĩ của bọn hắn, Lục Dương có thể lái chiếc Toyota chính là người xã hội.

Về bạn trai Quan Nguyệt, bọn hắn cũng đã nghe nói, hình như là một kẻ có tiền, lúc trước báo danh tới lớp bồi dưỡng IELTS chỉ học có một tiết, về sau không đến nữa.

Cái này làm cho người ta có cảm giác, có tiền nhưng không có học vấn nghề nghiệp.

"Có chút tiền dơ bẩn liền tưởng giỏi!"

Nam sinh quái gở vừa rồi, khó chịu mở miệng nói.

"Có tiền thì liền giỏi, không có tiển sao có thể tìm được cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái?"

Bác tài vừa mở miệng liền khóa lại mõm của hai người.