"Lục ca, vậy mới tốt chứ!"
Nhìn Lục Dương vững vàng thông qua, Lý Minh Bác nhịn không được vỗ tay.
Những người vây xem bốn phía, có người ồn ào, có người vỗ tay, vừa rồi nhiều người thử như vậy, chỉ có duy nhất Lục Dương một mình thuận lợi thông qua.
Xoa xoa đôi bàn tay, Lục Dương vòng qua hồ nước quay về.
Tay hắn bị siết đến đỏ bừng rồi, muốn quay lại bằng đường cũ là chuyện không thể nào, cũng may vừa rồi không đánh cuộc với Lưu Lỗi đi qua đi lại, bằng không liền phải nhận thua.
"Cái đồ chơi này, thiết kế đúng là không hợp lý mà!"
Trong lòng Lục Dương âm thàm phàn nàn, nhưng cũng không nói ra.
Bình tĩnh, bình tĩnh....
Chỉ cần qua là được ròi.
"Lỗi ca, thế nào...Có phục hay không?"
Lục Dương đi đến bên cạnh mấy người hỏi.
Lưu Lỗi ở trên bờ vai Lục Dương vỗ một chút, nói ra: "Ài, phục rồi, ta thử vài chục lần còn chưa thành công, ngươi mới lên liền xong, ta nhận thua, tối nay ta mời khách...."
"Được, vậy hôm nay ta liền không khách khí."
Lục Dương cười cười.
Lưu Lỗi ngoài miệng tuy nói phục, nhưng trong long vẫn có một chút không cam lòng, lại chạy tới thử thêm một lần, có tiền lệ thành công của Lục Dương, hắn cho rằng mình khẳng định cũng đi được.
Không ngoài ý muốn, gia hỏa này lại rớt xuống nước rồi, nguyên nhân không phải lực lượng, nếu đọ lực tay, Lục Dương khẳng định không phải đối thủ của Lưu Lỗi, nhưng muốn vượt qua trò này phải cần kỹ xảo đấy, Lục Dương từ nhỏ đã rèn luyện, thân thể bền dẻo, cho nên mới có lòng tin vượt qua, hơn nữa thể trọng của hắn tương đối nhẹ, Lưu Lỗi tên này phải gần hai trăm cân, có thể nghĩ tới bàn tay hắn phải chịu bao nhiêu lực?
Lần nữa leo lên bờ, Lưu Lỗi triệt để từ bỏ.
Hỏi: "Siêu ca còn ở bên kia chơi sao?"
"Ừ."
Lý Minh Bác nhẹ gật đầu.
"Mặc kệ hắn đi, chúng ta đi chơi trò khác."
Lưu Lỗi hiển nhiên không muốn qua bên kia cùng Siêu ca mất mặt.
Một đám người đi tới chơi trò viking, tuy vé vào cửa miễn phí, nhưng cần phải xếp hàng, qua khoản hai mươi phút, bọn hắn mới không lên chiếc thuyền nhỏ, năm người cùng tiến lên.
Ba nam sinh áp trận, Từ Thi cùng Thẩm Yến thì ngồi ở giữa.
Trò chơi ở Thủy Thượng Nhạc Viên cũng không thể nói là kích thích, độ khó cũng không cao, so với các khu trò chơi khác thì kém hơn, nhưng ngay cả như vậy, bên tai cũng thường xuyên nghe được tiếng la hét thất thanh đấy.
Đặc biệt là lúc hạ xuống, quán tính cực lớn làm cho người ta như mất đi trọng lượng, Từ Thi còn chưa bao giờ chơi qua trò này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi, ở bên cạnh ôm chặt lấy Lục Dương.
Thẩm Yến ngược lại khá bình tĩnh....
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Từ Thi cùng Lục Dương, không biết đang suy nghĩ gì.
Một trận phiêu lưu kết thúc.
Lưu Lỗi còn chơi chưa đã nghiền, ý định chơi trò sóng biển nhân tạo, chính là một đám người ở dưới bể bơi, đợi sóng biển nhân tạo tới nhảy lên, có thể trải nghiệm cảm giác khi ở biển.
Đến nơi, nhìn bốn phía có vô số người mặc áo tắm, Từ Thi liền nói không muốn đi uống.
Lục Dương cũng lười thay quần áo.
Ngay tại trên bờ, nhìn xem ba người chơi đùa.
Sóng lớn kéo tới.
Từng du khách bị cơn sóng đụng bay.
Vòng bơi lội, con vịt vàng, lại loại món đồ chơi bay đầy trời, đám người Lưu Lỗi, Lý Minh Bác cũng không biết bị đánh bay tới đâu.
"Lần sau, chúng ta đi chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.
Lục Dương thu hồi ánh mắt, đối với Từ Thi nói ra.
Từ Thi liền vội vàng lắc đầu: "Không..."
"Ngươi không phải là sợ á."
Lục Dương nở nụ cười.
Từ Thi không thừa nhận cũng không lên tiếng.
"Hặc hặc, vậy ngươi nói xem, chúng ta nên đi chỗ nào chơi, dù sao cũng phải tìm một chỗ để chơi chứ, ngươi bây giờ còn trẻ như vậy, phải vừa biết học vừa biết hưởng thụ, hiểu chưa?"
"Vậy....có thời gian đi dã ngoại nấu cơm đi?"
Từ Thi suy nghĩ một chút rồi nói ra.
"Được..."
Lục Dương cũng không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.
Một lát sau, đám người Lưu Lỗi đi lên, Lưu Lỗi ho hai tiếng, toàn thân ướt đẫm, hắn mắng một câu, nói ra: "Vừa rồi, cũng không biết tên nào nhân cơ hội, đạp ta một cước, đau chết mất."
"Ai bảo ngươi thích chơi."
Lục Dương có chút hả hê lên tiếng.
Lý Minh Bác cùng Thẩm Yên cũng dắt tay tới đây, tóc bọ họ cũng ướt sũng.
Thẩm Yên vẫn còn dính nước trên tóc, Từ Thi thấy vậy liền đi tới hỗ trợ...
Lưu Lỗi ở trên mặt lau lau, hỏi: "Đi chơi mấy trò khác không?"
"Không có gì hay để chơi, các ngươi chơi đi."
"Vậy được rồi, cũng không có gì hay để chơi nữa, đi dạo một vòng xong chúng ta tới nhìn Siêu ca, rồi trở về trường thay quần áo đi ăn cơm, đậu phộng, cùng với ngươi đánh cuộc, ta còn chưa thắng qua được một lần."
Lưu Lỗi khó chịu nói ra.
Không phải hắn tiếc tiền bữa cơm, mà chủ yếu lần nào đánh cược cùng Lục Dương đều thua nên mới khó chịu.
Mấy người đi dọa một vòng, lần nữa quay trở lại tìm Siêu ca.
Thời điểm bọn họ đi tới, vừa vặn nhìn thấy Siêu ca đang cùng một nam tử tranh chấp, bộ dạng kích động không thôi, giống như hai con soái sắp lao vào tẩn nhau...
"Lỗi ca, đi đem Siêu ca kêu về đi."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Lưu Lỗi vội vàng đi qua, hô một tiếng 'Đinh Siêu', Siêu ca cũng không muốn cùng đối phương dây dưa, nhìn Lưu Lỗi đi tới, liền hướng bên bờ đi lên, đối phương còn tính lý luận vài câu, nhưng nhìn thấy dáng người khôi ngô của Lưu Lỗi, lập tức cảm thấy đuối lý đi ba phần, không dám nói gì.
"Làm sao vậy?"
Thấy Siêu ca đi tới, Lục Dương hỏi.
"Mẹ kiếp, bản thân hắn bị sặc nước, còn quái dị đổ lên đầu ta."
Đinh Siêu nhìn tên nam tử dưới bể bơi kia.
"Người ta tưởng ngươi là nhân viên công tác, không trách ngươi thì trách ai...Đi thôi, trở về đi, hôm nay Lỗi ca mời khách..." Lục Dương có chút cạn lời.
"Còn có rất nhiều trò chưa chơi a."
Siêu ca có chút lưu luyến không nỡ rời đi, vừa rồi chỉ lo cho mấy mỹ nữ, mặt khác mấy hạng mục khác không có chơi đùa.
"Vậy thì một mình ngươi đi chơi đi, chúng ta về trước..."Cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn tới, Lưu Lỗi cảm thấy có chút mất mặt, giống như đã có người phát hiện bọn họ cùng Siêu ca cùng một đám người, không phải nhân viên công tác.
Lục Dương cũng nhắc nhở một câu:" Siêu ca, nên đi thôi, nếu như ngươi bị đánh, không ai cứu được đâu."
Siêu ca có chút hầm hực.
Nhìn xung quanh một vòng, mới lên tiếng: "Vậy quay về, Lỗi ca thật mời khách sao? Hắn từ lúc nào mà hảo tâm như vậy?"
"Cùng Lục ca đánh cuộc thua đấy."
Lý Minh Bác nói ra.
"ha ha ha..."
Đinh Siêu cười ha hả.
Lưu Lỗi hận không thể đạp vào mông hắn mấy phát.
Rời khỏi Thủy Thượng Nhạc Viên, Lưu Lỗi cản lại một chiếc taxi, chờ xe dừng lại, hắn nói ra: "Lục Dương, ngươi cùng Minh Bác về trước đi, ta cùng Siêu ca đi chiếc khác..."
Bọn hắn có tổng cộng sáu người, khẳng định một chiếc xe không thể chứa nổi, phải hai chiếc.
"Được."
Lục Dương cũng không có khách khí.
"Thẩm Yến, Từu Thi, còn có Lý Minh Bác, các ngươi ngồi phía sau, ta ngồi phía trước."
Hắn phân phối vị trí.
Thời điểm mấy người chuẩn bị lên xe, phịch một tiếng, tấm kính chắn gió đằng sau chiếc xe taxi trực tiếp nổ tung, Lục Dương vội vàng kéo lấy Từ Thi qua một bên, lấy vị trí của nàng, có thể bị mảnh thủy tinh vỡ ảnh hưởng.
Nhìn thoáng qua chiếc xe.
Phía sau chiếc xe taxi, thậm chí còn dính một viên gạch.
Cái đồ chơi này nhất định có người ném từ phía sau đấy.
"Mẹ kiếp, đây là muốn ám sát a!"
Đinh Siêu hú lên quái dị.
Bác tài cũng từ chỗ lái bước xuống, hướng về phía chiếc xe điện đuổi theo, vừa rồi chính là gia hỏa này đột nhiên quay đầu bỏ chạy, viên gạch nhất định là do hắn ném.
Bất quá, xe điện linh hoạt, rất nhanh liền chạy xa, chờ bác tài chuẩn bị lái xe đuổi theo, người đã chui vào đường nhỏ, nhìn không thấy nữa....
"Đây là ai vậy?"
Nhìn tấm cửa thủy tinh vỡ vụn, Lục Dương hỏi.
"Một đám bệnh tâm thần!"
Bác tài mắng một câu.