"Giai Giai tỷ, lần này ngươi tin ta rồi chứ?"
Trong ký túc xá nữ sinh.
Lâm Viện Viện vừa về đến, liền đem bằng chứng vừa chụp được đưa cho Tống Giai nhìn, đây đều là 'chứng cứ phạm tội' của Lục Dương.
Lý Tịnh đang thu dọn lại đồ vật, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Tống Giai lại vài lần, muốn xem xem Tống Giai sẽ tỏ thái độ gì, có phải thật như nàng hay nói, mình cùng với Lục Dương chỉ là bằng hữu bình thường.
Kỳ thật Lý Tịnh có chút không tin.
Dù sao.
Ở trong phòng này, thậm chí là ở trong viện Y học, Tống Giai cũng là mỹ nữ xinh đẹp nhất, dù cho Lý Tịnh hay ăn mặng thời trang cũng không thể không thừa nhận, bản thân ngoài trừ biết trang điểm đẹp một chút, đèn cũng lớn hơn một chút, thì không có ưu thế gì khác.
Sinh hoạt lâu với nhau, bối cảnh gia đình Tống Giai, Lý Tịnh cũng biết đại khái một chút, đây chính là Bạch Phụ Mỹ vừa có tiền vừa có thế a, Lý Tịnh không tin, Lục Dương thấy vậy liền sẽ buông tha đơn giản.
"A, ta biết rồi."
Tống Giai nhìn nhìn ảnh chụp, trực tiếp đem máy ánh trả lại cho Lâm Viện Viện.
Còn nói thêm.
"Chớ nghịch linh tinh máy ảnh của Tịnh tỷ, nhỡ ngươi làm hư thì sao?"
Lâm Viện Viện tỏ ra khiếp sợ.
Bởi vì biểu hiện của Tống Giai lúc này không giống như nàng nghĩ a, đáng lý ra, Giai Giai tỷ hẳn nên tức giận, mắng to tên Lục Dương là cặn bã nam? Nhưng lúc này sao lại bình tĩnh như vậy, không khoa học....
Lâm Viện Viện biết rõ Tống Giai cùng Lục Dương tuyệt đối có quan hệ.
Nàng tận mắt nhìn thấy cơ mà.
Hơn nữa tên hỗn đản kia, biểu lộ thái độ cũng vô cùng rõ ràng.
Bộ dáng kia, giống hệt Giai Giai tỷ vậy, điều này làm cho Lâm Viện Viện thập phần khó chịu!
"Giai Giai tỷ, ngươi không tức giận sao? Không thấy Lục Dương nắm tay nữ sinh khác kéo đi sao? Bọn hắn còn đi vào cư xá, ngươi cũng không phải không đoán được bọn hắn muốn làm gì a?"
Lâm Viện Viện vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
Mí mắt Tống Giai nhảy lên.
"Ta không phải nói rồi sao, ta cùng Lục Dương chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lúc trước, chỉ là vì tránh đi tên Lý Triết Viễn, ta mới mời hắn hỗ trợ...Hắn và nữ sinh nào ở cùng nhau, không liên quan gì đến ta cả."
Lời này.
Tống Giai nói ra rất bình tĩnh.
Nhưng ở trong lòng, cũng âm thầm mắng một câu 'cặn bã năm'!
Tống Giai nhận biết được Trần Thu Nguyệt, nhưng nữ sinh nắm tay Lục Dương đi cùng một chỗ này, tuyệt đối không phải là nữ sinh Trần Thu Nguyệt kia a....
Nghe được lời này của Tống Giai.
Lâm Viện Viện có chút bán tín bán nghi.
Nàng đem máy ảnh trả lại cho Lý Tịnh, sau đó chuyển cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Giai, an ủi: "Giai Giai tỷ, vậy ngươi phải nhìn rõ a, người kia chính là một tên hỗn đản, đại hoa tâm, ngươi ngàn vạn lần không nên bị hắn lừa dối a."
"Ngươi sao không quản chính mình đi, lớn như vậy, cũng không tìm Lục Dương, suốt ngày đi theo dõi hắn, ta hoài nghi, ngươi không phải đối với hắn có hứng thú đấy chứ?"
Tông Giai phản bác.
Khuôn mặt Lâm Viện Viện đỏ lên, kích động nói: "Giai Giai tỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng tên hỗn đản kia tuyệt đối không đội trời chung."
"Nhìn bộ dạng kích động của ngươi kìa."
Tống Giai liếc nhìn Lâm Viện Viện, chẳng muốn để ý đến gia hỏa này nữa, nàng quay đầu nhìn Lý Tịnh, nói ra: "Tịnh tỷ, ngươi xác định chưa? Đi đến công ty đại bá ngươi thực tập, không làm bác sĩ nữa sao?"
Lý Tịnh đã dọn xong hai balo, duỗi lưng một cái, khoe ra dáng người hoàn mỹ của mình, lên tiếng: "Không, ta cũng không phải có năng khiếu làm bác sĩ, công việc liên quan đến văn tự càng thích hợp với ta hơn, các ngươi thì sao..."
"Ta à, tháng sau chúng ta định tới thực tập ở viện Giáo Y, tích lũy thêm kinh nghiệm, sau đó chờ tốt nghiệp, liền tìm một bệnh viện ở Lục Thành vào làm..."
Tống Giai nói ra tính toán của mình.
"Ngươi không có ý định thi nghiên cứu sinh sao?"
Lý Tịnh có chút kinh ngạc.
Dù sao, hiện tại ngành bác sĩ này phát triển vô cùng, bằng cấp đại học chính quy có chút không đủ sài, trừ khi muốn làm trái tay mà thôi, Tống Giai rõ ràng cho thấy nàng rất nghiêm túc muốn làm bác sĩ.
Tống Giai lắc đầu nói ra: "Không được, đợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng ba năm, lúc đấy ta cũng già rồi, trước đi kiếm công việc, trong lúc làm việc sẽ từ từ đem bằng cấp bổ sung sau..."
"Cũng đúng....Cái này đối với ngươi mà nói, cũng không có quá nhiều ý nghĩa."
Lý Tịnh vỗ vỗ cái ót.
Cảm giác mình hỏi câu quá ngốc, bằng cấp đối với người ta mà nói là cách cửa khó qua, nhưng đối với Tống Giai, hoàn toàn không phải chướng ngại, mấy bệnh viện lớn nhỏ ở Lục Thành này, Tống Giai muốn đi tới đâu cũng được.
LÝ Tịnh có chút hâm mộ nhìn bạn cùng phòng của mình.
Nàng nếu như có gia thế của Tống Giai, đoán chừng đã trở thành tác giả nổi tiếng khắp cả nước.
"Lâm Viện Viện, ngươi thì sao?"
Lý Tịnh nhìn Lâm Viện Viện.
Ở trong ký túc xá này.
Tống Giai không cần phải nói đến, tất cả bệnh viện khắp cả nước, nàng muốn đi tới đâu làm cũng được, mình cùng đã có đường lui, Bạch Thịnh có cậu ruột là viện trưởng bệnh viện huyện thành dưới quê, tốt nghiệp cũng không cần lo, chỉ có Lâm Viện Viện, gia hỏa này, bốn năm đại học chẳng học được chữ gì vào đầu, đến bây giờ cũng vậy, là một nha đầu không đáng tin cậy, ngoài trừ Bạch Thịnh ra thì không ai dám cùng tổ với nàng.
Người Lý Tịnh lo nhất chính là Lâm Viện Viện.
Ở trong trường cười ha hả suốt ngày thì không sao.
Nhưng sắp tốt nghiệp rồi, sao nàng vẫn hồn nhiên vô tư vô lo thế này.
"Ta à?"
Nghĩ tới công việc của mình, Lâm Viện Viện lập tức không vui rồi, nàng gãi gãi đầu nói ra: "Ta cũng không biết làm gì, trước thử tìm việc xem, không được thì trở về quê chăn heo đi."
"Ngươi trở về chăn heo?"
Lý Tịnh mở to hai mắt mà nhìn.
"Đúng vậy a, cha mẹ ta năm trước mở một trại nuôi heo..."
Lâm Viện Viện nhìn nhìn Tống Giai, có chút thương cảm nói.
Sắp tốt nghiệp rồi a.
"Coi như xong, Lâm Viện Viện, ngươi biết chăn heo sao? Đừng có gây họa cho người nhà."
Lý Tịnh liền vội vàng lắc đầu.
Tống Giai tự nhiên cũng không thể để khuê mật nhà mình về quê chăn heo, nàng suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Nếu không, người cùng ta tới viện Giáo Y thực tập đi, ta nói qua với viện trưởng một chút, ngươi cùng đi qua...Trước làm hộ sĩ, nghe nói viện Giáo Y trường học chúng ta sắp xây thêm, sau này sẽ có bệnh viện nhị giáp, chờ tốt nghiệp xong, ta nhờ ngươi cho ngươi lưu lại."
"Giai Giai tỷ..."
Lâm Viện Viện xúc động không thôi, nghẹn ngào nói ra: "Ngươi thật là tốt."
"Đầu tiên ta phải nói trước...Một tháng nay, ngươi không thể không học rồi, tối thiểu nhất cũng phải biết sử dụng kim tiêm đi, đến lúc đó ngươi khám chân chính là người bệnh, không phải mẫu vật cho ngươi bồi luyện, bị người ta khiếu nại ,ta cũng mặc kệ..."
Tống Giai mượn dịp này đốc thúc Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói ra: "Giai Giai tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ học tập thật tốt."
Có thể cùng Tống Giai tới viện Giáo Y công tác, Lâm Viện Viện hết sức vui vẻ, trò chuyện ý định sau này của mình, Lâm Viện Viện cũng quên mất sự tình Lục Dương rồi.
Lý Tịnh nói một câu gặp lại sau, không đợi Bạch Thinh quay về, nàng một mình rời đi trước, Lâm Viện Viện khẽ hát một bài hát tạp nham, mang theo ấm nước xuống lầu lấy nước nóng.
Trong phòng ngủ chỉ còn một mình Tống Giai.
Nàng mở Laptop.
Lại nhìn tiểu thuyết Lục Dương mới viết, Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ, truyện này nàng đã đọc nhiêu lần rồi, đối với kết cục cuối cùng, Tống Giai có chút không thích.
Lần nữa nhìn xuống phần bình luận, nàng thở dài một tiếng.
....