"Không ai dám đánh chủ ý vào mấy chiếc xe này đâu..."
Lục Dương đối với mấy chiếc xe sang cũng khá hiểu rõ, hắn chỉ chỉ chiếc xe ở giữa, chiếc MayBach có biển số A99999, nói ra: "Chiếc này hẳn là loại giới hạn, một chiếc đoán chừng cỡ chục triệu đi, tính cả toàn bộ mấy chiếc ở đây, đoán chừng tầm khoản trăm triệu."
Một đoàn xe một trăm triệu, thương giân có lẽ khó có thể lý giải, nhưng ở trong mắt những vị đỉnh cấp phú hào thì không coi vào đâu, không nói xa xăm, sau khi vị trùm của Xuyên Thục rớt đài, xe của vị đấy bị niêm phong lại có giá trị gần 1 tỷ.
Lại càng không phải nói những nhà tư sản khác.
"Lão bản biết thật nhiều, chiếc MayBach nằm ở giữa, chính là loại cao cấp nhất, nhìn qua cửa sổ thủy tinh được làm bằng kính chống đạn, AK bắn chưa chắc đã thủng." Lâm Nhị Hổ đến gần nhìn mấy lần nói ra.
Tám chiếc xe sang trọng ngừng tại một chỗ, du khách từ trên núi đi xuống, cũng đều quay mặt nhìn vài lần, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, ở những năm 2012 ở Tinh Thành, loại tình cảnh này cũng có thể coi là hiếm gặp đấy.
Lâm Nhị Hổ đi tới.
Nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta nghe người ta nghị luận, hình như nói chủ nhân của đoàn xe này chính là một vị chủ tịch của tập đoàn 91, hàng năm hắn đều lên núi Nhạc Lộc thắp hương."
"Vậy cũng quá trùng hợp đấy."
Lục Dương cũng không hoài nghi tính chân thật của tin tức, ở Tinh Thành, hay ở toàn bộ tỉnh Tương, lão bản có thực lực này đoán chừng cũng không có mấy nhà.
Tập đoàn 91(91techgroup), rõ ràng có thực lực đấy.
"Chỉ là hơi điệu cao đi."
Lục Dương thuận miệng nói một câu, người bên cạnh cũng nghe được.
Bên cạnh Lục Dương là một đôi tình lữ, bộ dạng nam tử hơn bốn mươi tuổi, đầu một mảnh trọc, dáng người rất béo, trên tay đeo một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin, nhìn không giống hàng đểu.
Về phần nữ nhân bên cạnh, niên kỷ tầm khoản hai mươi, một đầu tóc xoăn, nhìn qua thì khá vũ mị.
"Người ta gọi đó là có vốn liếng, đổi lại những người khác có nhiều tiền như vậy, chỉ sợ còn khoe khoang hơn."
Nam nhân mập mở miệng nói ra.
Lại ở trên người Lục Dương cùng Chu Đình Đình đánh giá một phen, người nọ cười cười: "Các ngươi hẳn là sinh viên Tinh Thành đi, chắc cũng không biết tập đoàn 91 lợi hại thế nào đâu, đây chính là một trong những xí nghiệp sản xuất máy xây dựng trong nước đấy..."
Trung niên nhân duỗi ra một ngón tay khoa chân múi tay một hồi, ý tứ rất rõ ràng, đây là đầu rồng!
Thấy hai người này vẫn như trước không có phản ứng gì, hắn còn tưởng rằng đối phương sau khi nghe xong bị hù rồi, nói tiếp: "Chờ sau này các ngươi tốt nghiệp đại học sẽ biết, muốn vào 91 làm việc, so với xí nghiệp nhà nước còn khó khăn hơn rất nhiều."
"Tập đoàn 91 chỉ là một công ty tư nhân, so với đãi ngộ công ty nhà nước thì thế nào?"
Lục Dương nhìn nam nhân mập mạp hỏi.
"Cái này còn xem làm ở vị trí gì, làm ở vị trí tốt, cũng không tệ lắm, bất quá, muốn đi vào cũng không dễ như vậy, cháu ngoại trai của ta vừa tốt nghiệp Tương Đại(Xiangtan) xong, nếu không phải nhờ quan hệ, còn không thể vào được đó làm."
"Đến cả Tương Đại còn không được, vậy xem ra chúng ta vô duyên rồi."
Lục Dương cười cười.
Gia hỏa này rõ ràng đang khoe khoang đấy, lần đầu thi khoe khoang cháu trai nhà mình tốt nghiệp trường danh giáo, sau đó lại khoe khoang bản thân có nhiều mối quan hệ, loại người này bình thường là nhà giàu mới nổi, Lục Dương cũng thuận theo hắn mà nói thôi.
"Người trẻ tuổi tự biết lấy mình là chuyện tốt, cố gắng lên, có lẽ về sau cũng có cơ hội." Nam nhân ở trên bờ vai Lục Dương vỗ vỗ, khích lệ nói.
Mà nữ nhân ở bên cạnh có chút không kiên nhẫn, bất mãn nói: "Cùng hai sinh viên nói những thứ này làm gì?"
"Ta đây không phải do nhàm chán, tùy tiện nói chuyện phiếm một chút, ồ, người đến rồi, không phải Lương đổng(chủ tịch), mà là tiểu Lương tổng...."
Nhìn chủ trì của miễu tự mình tiễn đưa nam nhân khác, nam nhận mập kinh ngạc nói.
"Tiểu Lương tổng là ai?"
Nữ nhân cũng nhìn đám người cách đó không xa, đi ở giữa là một thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, có một cỗ mị lực của nam nhân thành thục, so với tên Bàn Tử bên cạnh, còn không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nam nhân béo nói: "Còn có thể là ai, chính là con trai duy nhất của lão chủ tịch tập đoàn 91, Lương Vân Hải...Lúc trước ta cũng có dịp may mắn ra mắt trước mặt tiểu Lương tổng, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt ở đây, ngươi đứng đây, ta đi tới chào hỏi..."
Sửa sang lại áo sơ mi của mình, dưới ánh nhìn của người khác, vẻ mặt nam nhân lộ ra nụ cười lấy lòng, nữ nhân kia căn bản không nghe theo lời hắn, thời điểm nam nhân mập đi qua, cũng liền vội vàng đuổi theo.
Bất quá.
Hai người còn chưa kịp tiếp cận, đã bị bảo tiêu ngăn lại.
Nam nhân mập tranh thủ thời gian nói: "Tiểu Lương tổng, tôi là Chu Thao, là lão bản của Đại lý lẩu Chu Đại Ngưu, lúc trước ở tại yến hội Kim Tú Sơn Trang có ra mắt ngài..."
Thấy Lương Vân Hải nhìn lại, nữ nhân ở một bên liền lộ ra một tia thẹn thùng, thời điểm nam tử mập mạp không chú ý, vứt ra một ánh nhìn mị nhãn...
So với Chu Thao béo phì nhà quê này, thì tiểu Lương tổng, quả thật chính là nam nhân hoàn mỹ.
"Chậc chậc."
Cách đó không xa, Lâm Nhị Hổ nhìn thấy biểu hiện của hai người, chậc chậc vài tiếng, trên mặt cười cười.
"Nhìn điệu bộ của hai người này, vừa rồi ở trước mặt của lão bản còn thuyết giáo cả buổi, không nghĩ tới thấy tiểu Lương tổng lại thành như vậy, cũng thật là..."
Lực chú ý của Chu Đình Đình tập trung trên người nữ nhân kia, thấy nàng vứt mị nhãn, trong lòng âm thầm nói một câu: "Không biết xấu hổ."
Nàng là một nữ nhân truyền thống bảo thủ, không thể chịu được loại nữ nhân có bạn trai bên cạnh, lại vứt mị nhãn cho người con trai khác.
Lục Dương cũng ở trên thân vị tiểu Tổng này quan sát một chút, không thể không nói, có quyền có tiền, khí chất liền khác biệt.
Lục Dương cũng không cảm thấy tiểu Lương tổng này có thể so với mình soái hơn, chỉ là người ta tiền hô hậu ủng, nhìn qua liền khác biệt.
"Đi thôi, chúng ta xuống núi."
Lục Dương cũng không có tiếp tục ngồi xem, lấy thân gia trước mắt của hắn, so với chủ tịch của tập đoàn 91 cũng không kém bao nhiêu, chỉ bất quá công ty của hắn thiếu chút nội tình về phía chính phủ, nhưng hắn được cái càng trẻ tuổi hơn.
Mà tiểu Lương tổng này, còn chưa có tư cách đứng ngang hàng hắn.
Chủ động đi tới bắt chuyện, ngược lại còn mất đi thân phận.
Từ bậc thang đi xuống, Lương Vân Hải cũng một mực chú ý đến phía này, nhìn thấy Chu Thao mập mạp chạy tới chào hỏi, hắn ngược lại có chút ngoài ý muốn, tuy rằng không nhớ được tên này la ai, nhưng nghe đối phương báo ra danh hào, đoán chừng cũng là tiểu lão bản.
"Chu lão bản tốt."
Lương Vân Hải lên tiếng chào hỏi, đối với mị nhãn của nữ nhân bên cạnh làm như không thấy.
Thân là người thưa kế của tập đoàn 91, hắn muốn kiểu nữ nhân nào mà chẳng có, chỉ là hắn hiện tại đang bận rộn công việc, cũng không có nhiều thời gian ăn chơi như vậy, nhìn những người bàn tán vây xem, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, Lương Vân Hải đã sớm thành thói quen, ở Tinh Thành, vô luận trong bất kỳ vòng tròn nào, chỉ cần hắn ở trong đó, cũng sẽ thành tiêu điểm của mọi người.
Bất quá.
Rất nhanh hắn phát hiện, có người quay người rời đi.
Lương Vân Hải liếc nhìn xem, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, sau đó có chút giật mình.
Nếu không phải đám người Lục Dương rời đi, Lương Vân Hải quả thật không để ý tới.
Người này tựa hồ có chút quen mặt.
"Chờ một lát."
Lương Vân Hải lướt qua Chu mập mạp cũng nữ nhân, hướng phía trước đuổi hai bước.
Lâm Nhỉ Hổ xoay đầu nhìn lại, cảnh giác nhìn Lương Vân Hải đi tới, còn có đám bảo tiêu một mực theo sau...Ở đây chỉ có mình hắn, đụng phải những người này, sợ là cũng khó mà thoát thân.
Chỉ một lát sau, Lâm Nhị Hổ cũng phán đoán được tình thế trước mặt.
"Xin chào, là chủ tịch Lục phải không?"