Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1009: Núi Nhạc Lộc (2)




"Không cần khách khí như vậy." Lấy ra túi tiền, Lục Dương đi vào địa phương xếp hàng, đợi một hồi, thời điểm đến lượt hắn, nói ra: "Ba phần, loại cho người lớn ăn."

Chờ một lát.

Ba phần đậu hủ có màu sắc tươi đẹp đã làm xong, đậu hũ màu đen đấy, gửi vào cũng không có mùi thối, ngược lại bởi vì được phủ bởi nước canh, nên có một loại mùi hương đặc thù.

Muốn nói ở Tinh Thanh món ăn nào nổi tiếng nhất, đại đa số người đều nghĩ ngay đến đậu hũ.

Lục Dương để lại một phần, còn dư lại đưa cho Lâm Nhị Hổ cùng Chu Đình Đình mỗi người một phần.

Vừa mới tới tay, Chu Đình Đình liền không thể chờ được nếm thử một miếng.

"Thế nào?"

Lục Dương hỏi.

"Mùi vị coi như cũng được, nhưng mà hơi mắc."

Vừa rồi Chu Đình Đình ở bên cạnh cũng thấy Lục Dương trả tiền, ba phần đậu hũ hết sáu mươi tệ, tính ra một phần hai mươi, lúc trước nàng ở trong Thành Thôn cũng nếm thử qua, một phần chỉ có bảy tám tệ, giá cả rất rẻ, mùi vị so với chỗ này cũng không có gì khác nhau.

"Đây là trong công viên nha, đáng cũng bình thường."

Lục Dương cười cười.

Lâm Nhị Hổ thì không quan tâm nhiều như vậy, mở miệng ra ăn vào một miếng.

Đi dạo một vòng, Lục Dương cảm giác hơi mệt, buổi chiều lái xe tới đây, vốn đã có chút đuối sức, lại dạo chơi mấy tiếng, nói không mệt thì điêu đấy.

Hắn đề nghị vừa ăn vừa quay về.

Lần nữa quay lại cây cầu, ba người đã đem đậu hũ giải quyết xong.

Lâm Nhị Hổ vừa rồi đã đặt xong phòng khách sạn, ba người trực tiếp lái xe quay về.

...

Trong phòng khách sạn hạng sang.

Lục Dương cùng Chu Đình Đình ôm nhau nằm trên giường lớn hiệu Simmons.

"Lục Dương, cảm ơn anh..."

Chu Đình Đình ôn nhu nói.

"Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Lục Dương để điện thoại xuống, ở bên mái tóc Chu Đình Đình vuốt ve.

"Lần này quay về, nếu không phải có anh hỗ trợ, rất nhiều chỗ em còn nghĩ chưa chu toàn..."

"Anh là bạn trai của em, giúp em là chuyện nên làm đấy, hơn nữa, kỳ thật anh cũng không giúp gì nhiều." Lục Dương lắc đầu: "Cứ thoải mái buông lỏng tinh thần, đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngày mai chúng ta tới núi Nhạc Lộc dạo chơi rồi về."

"Ừ, cũng không biết Tiểu Hoa thế nào, có cho Bạch Vĩ ăn uống đầy đủ không."

Chu Đình Đình tựa ở cánh tay Lục Dương nói ra.

"Tiểu Hoa không phải rất thích nuôi chó sao? Chắc có lẽ sẽ không để nó đói đi, chỉ sợ chúng ta rời đi mấy ngày, Bạch Vĩ bị nàng bỏ đói đến da bọc sương đi..."

Lục Dương khẽ cười một tiếng.

"Sẽ không, sẽ không, lúc này mới được mấy ngày chứ."

Tuy rằng nói như vậy.

Nhưng Chu Đình Đình vẫn có chút lo lắng, sợ Tiền Tiểu Hoa quên cho Bạch Vĩ ăn, nàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiền Tiểu Hoa.

Chu Đình Đình ở một bên gọi điện, Lục Dương cũng cầm điện thoại mình lên, nhàm chán lướt lướt màn hình, mở ra wechat, không có thứ gì hay, chỉ có Siêu ca tin tức gửi tới, hỏi hắn đang ở đâu? Tin tức được gửi hai ngày trước, lúc ấy hắn vẫn còn ở Lục Thành, nên không có trả lời.

Lại nhìn QQ.

Cũng không có tin tức gì hữu dụng, đại học đã trôi qua hơn hai năm, mấy đồng học thời cấp ba trên cơ bản đã không còn liên hệ gì nữa, nguyên ban những người trước đây thường xuyên mời Lục Dương chơi game, sau khi thấy hắn không trả lời cũng không nhắn tin nữa, sự chú ý Lục Dương lúc này tập trung vào hình nền con thỏ trắng kia, cuộc nói chuyện gần nhất là vào 2 tháng trước, trạng thái đang off, Lục Dương nhìn nhìn, thở dài một hơi.

Ngược lại bên trong nhóm chat độc giả thì hơi bị náo nhiệt đấy.

Lục Dương mở ra.

Bọn họ đều thảo luận về sự tình trời nam biển bắc, cùng tiểu thuyết không có một chút quan hệ, còn có người nhân cơ hội muốn quảng cáo đấy, nhưng cũng may có nhân viên quản lý, thấy vậy liền đá ra.

Nhóm chát của Lục Dương có rất nhiều, ngoài trừ đồng học Đại học, tác giả, còn có nhóm chat thời cấp ba, nhóm về trò chơi, là một mảng lớn rất dài, kéo xuống rất lâu mới hết.

Mà trong đó, có một tin tức ở trong nhóm chat khiến Lục Dương chú ý.

"Nhóm hỗ trợ bệnh nhân cả nước."

Tên nhóm rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, liền mắt nhìn qua, liền biết ở đây là nhóm trao đổi hỗ trợ cho bệnh nhân.

Lục Dương gia nhập cái nhóm này, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.

Mà lần trước từ Giang Thành trở về, hắn cố ý lên mạng tìm kiếm đấy.

Thành viên ở đây, đều là người bệnh bị bệnh Bạch Cầu, lúc ấy ở bãi đỗ xe bệnh viện Đông Tề cùng với vườn hoa anh đào của Đại học Giang Thành, hai lần gặp tiểu hài tử nhát gan kia, liền làm cho Tô Hạo sinh ra một chút hứng thú.

Vì vậy, mang theo tâm tình tò mò, hắn liền tìm được nhóm chat này, hơn nữa còn gia nhập vào.

Tin tức mà Lục Dương cảm thấy hứng thú ở đây, là do một người quản lý tên là Lỗ Dũng gửi lên, nói ngày mai nhóm hỗ trợ bênh nhân sẽ có một buổi tụ họp ở núi Nhạc Lộc, đến lúc đó sẽ đăng ảnh chụp.

Núi Nhạc Lộc tự nhiên Lục Dương biết rõ, chính là địa điểm ngày mai hắn tới.

Nhưng tên Lỗ Dũng này.

Trong lòng Lục Dương suy đoán, không biết có phải tên Lỗ Dung ở trong trí nhớ của mình hay không.

Vào năm 2009, một bộ phim điện ảnh Ta Không Phải Dược Thần ngang trời xuất thế, phá vỡ rất nhiều kỷ lục, cũng làm cho Lục Dương biết tên người này, đồng thời cũng hiểu qua tạo ngộ của hắn, đối với người không màng danh lợi, vô tư hiến tặng, thậm chí còn làm ra sự tình trái pháp luật chỉ để cho người bệnh được một con đường sinh cơ, Lục Dương vẫn rất bội phục, lúc ấy ở Giang Thành, Lục Dương vốn định tìm hỏi mẫu thân đứa bé kia, xem có phương thức liên lạc hay không, chẳng qua lúc đấy sợ đối phương băn khoăn quá nhiều, liền từ bỏ...

Núi Nhạc Lộc, núi Nhạc Lộc...

Ngày mai nếu như gặp phải, ngược lại có thể trao đổi một chút.

Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến.

Phía bên Chu Đình Đình cũng gọi điện xong.

Cắm sạc vào điện thoại, nàng nói ra: "Tiểu Hoa nói nàng chiếu cố Bạch Vĩ vô cùng tốt."

"Anh nói rồi, khẳng định không sao đâu, sớm nghỉ ngơi thôi."

Lục Dương cũng đặt điện thoại qua một bên.

"Tốt."

Chu Đình Đình ôm lấy cánh tay Lục Dương, giống như Bạch Vĩ, lười biếng nằm bên cạnh Lục Dương, hạnh phúc nhắm mắt lại.

...

Ngày hôm sau.

Chín giờ sáng.

Một nhóm ba người Lục Dương đi tới chân núi Bạch Lộc.

Xe dừng lại ở ven đường, đi bộ mấy trăm mét, đi tới trước cổng của một ngôi trường đại học.

Núi Nhạc Lộc có nền lịch sử phong phú, ngoài rà, bầu không khí tràn đầy nét văn học, ngoài trừ thư viện Nhạc Lộc truyền lưu từ thiên cổ, ở dưới chân núi, còn có ba trường đại học.

Hồ Đại, Đại học Trung Nam, Đại học Sư Phạm...

Mà ba ngôi trường này, đều là đại học nổi danh khắp cả nước, chúng nó đều đặt ngay dưới chân núi Nhạc Lộc, có thể thấy được, nơi này trong toàn bộ tỉnh Tương, cũng là nơi có bầu không khí văn hóa học tập nhiều nhất.

Thứ mà mấy người Lục Dương thấy, chính là cổng trường của Hồ Đại.

(Hồ Đại-Đại học Hồ Nam)

Chu Đình Đình nhìn mấy sinh viên ra vào trước cổng trường, ánh mắt lộ ra sắc thái hâm mộ, lúc trước, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, nói không chừng nàng cũng có cơ hội học đại học rồi.

Chỉ là muốn vào Hồ Đại không có khả năng, điểm thi của nàng cũng không cao.

"Có muốn vào xem không?"

Lục Dương hỏi.

"Không cần, chúng ta đi leo núi đi."

Chu Đình Đình lắc đầu.

Hiện tại chỗ nàng đang ở ngay tại khu đại học, nên cũng thường xuyên chạy vào các trường đại học dạo chơi, sân trường đại học, đối với nàng đã không còn sự hấp dẫn cùng thần bí nữa rồi.

"Được thôi."

Ánh mắt từ cổng chính đại học rời đi.

Lục Dương lại nhìn ba bức tượng vĩ nhân khổng lồ dưới chân núi.

Ánh mắt của vĩ nhân trang nghiêm, nhìn về phương xa, tựa hồ vĩnh viên thủ hộ địa phương này.

Lục Dương rất kính nể mấy vị vĩ nhân này, nếu không phải có bọn họ, mảnh đất Thần Châu hôm nay, còn không biết ra hình dạng gì.

Lâm Nhị Hổ xuất thân quân nhân, ánh mắt càng thêm nghiên túc, đối với mấy bức tượng này chào theo nghi thức quân đội.

Ở một bên nghỉ ngơi một lát.

Một đoàn người lúc này mới hướng phía trên núi đi tới.

(Hồ Nam là nơi Mao Trạch Đông sinh ra)