Mối quan hệ với dòng họ bên nội không được thân lắm, nay lại có chút ít xa cách.
Chủ yếu là do vị phụ thân kia qua đời.
Phụ thân của Chu Đình Đình có hai anh em, một là đại bá của Chu Đình Đình, một người là tiểu thúc Chu Đình Đình, hai nhà cũng sống tại Chu gia thôn làm việc, ai nấy cũng có con cái.
Trừ này ra, Chu Đình Đình còn có một cô cô, đến thị trấn làm ăn, hàng năm vào thời điểm sinh nhật của lão nhân gia mới trở về thăm hỏi, hiện tại cũng không ở trong thôn.
Nãi nãi của Chu Đình Đình vẫn còn, cũng hơn bảy mươi tuổi, hiện nay ở cùng đại bá một chỗ.
Tình huống đại khái là như vậy.
Về phần cùng thế hệ này.
Chỉ có con cả của đại bá ở nhà, cũng chính là người gặp được trên đường đi vừa nãy, nhưng người còn lại đi học thì đi học, đi ra ngoài làm công thì làm công, cũng không có ở đây...
Đứng trước cổng nhà một lúc lâu.
Chu Đình Đình đẩy rào chắn vào trong.
Bên trong đã hoàn toàn sụp đổ, nóc nhà trống không, là một ngôi nhà không mái, tường gạch bốn phía vẫn còn miễn nhận ra, nhìn qua tổn hại không hề nhỏ, tùy thời cũng có thể đổ sụp xuống.
Về phần vì sao không có sân vườn.
Đã bị sang lấp thành vườn rau, trồng đủ các loại rau quả.
Ớt trái, cà chua, đậu nành,....
Lướt qua vườn, hai người đi tới cửa.
"Cẩn thận một chút."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Trong lòng cũng cảm thấn một tiếng người vật không còn....
Nếu đổi lại mình đi ra ngoài làm công nhiều năm, lúc trở về nhà thành cái dạng này, đoán chừng trong nội tâm cũng không chịu nổi.
"Nhà em tổng cộng có ba gian, trước kia em ở gian phía Nam, cha ở gian phía Bắc, ở giữa là phòng khách...Phòng khách khè cửa rất cao, thời điểm khi còn bé mỗi lần đi qua, em đều cẩn thận từng li từng tí, không thôi lại bị ngã."
Lục Dương nhin cửa chính.
Cánh cửa tuy rằng đã sớm biến mất không thấy, nhưng theo lỗ khảm lưu lại có thể nhìn ra, rất cao đấy.
"Trong nhà không có gì đi..."
Lục Dương hỏi.
"Không có....Em cũng nhớ mang máng, lúc xử lý hậu sự cho cha, tốn không ít tiền, tiền trong nhà còn dư lại đều dùng vào việc này, cũng thu được mấy đồng tiền biếu, em để lại một chút, phần còn lại đưa cho nãi nãi cùng đại bá, lúc ấy em còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, tang sự của cha lúc kia, đều do bọn họ toàn bộ xử lý."
Chu Đình Đình ở trong phòng tìm một hồi.
Hiển nhiên.
Thứ gì cũng không có.
"Còn dư lại chăn màn giường chiếu, mấy cái tủ kệ, còn có một chút nông cụ, bất quá, đã rỉ như vậy rồi, đoán chừng không cách nào dùng được nữa." Chu Đình Đình nhìn quanh căn nhà trống không, đoán chừng cũng biết ai đã dọn sạch căn nhà này.
"Nếu em cảm thấy hoài niệm, có thể tìm đội thi công, đem phòng lần nữa xây lại, xây lại bộ dạng như ban đầu, cũng không tốn mấy đồng." Lục Dương nhìn nhìn nói ra.
"Được rồi, được rồi." Chu Đình Đình trực tiếp lắc đầu: "Đổ cũng đổ rồi, xây lại làm gì nữa, về sau trên cơ bản em cũng sẽ không về đây, sửa làm gì cho phí tiền."
Một nữ nhân một thân một mình sinh hoạt trong thôn, trên cơ bản cũng không quá thực tế, nếu không phải xảy ra chuyện di dời mộ phần, Chu Đình Đình đoán chừng cũng sẽ không trở về...Trước đây ít năm, thời điểm đến tết thanh minh, nàng đều gửi mấy trăm tệ về nhà, nhờ đại bá cùng đường ca mua ít giấy tiền vàng mã.
"Ài, các ngươi như thế nào lại tiến vào đây, nguy hiểm lắm, mau ra đi."
Thời điểm hai người nói chuyện phiếm.
Tam nương Chu Đình Đình vội vàng đi tới.
Chu Đình Đình cùng Lục Dương đi ra.
Tam nương nhìn xung quanh một vòng, trên mặt miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói ra: "Bên trong nguy hiểm lắm, nện vào người các ngươi làm sao bây giờ, các ngươi phải chú ý chứ, Đình Đình, đợi lát nữa qua nhà ta ăn cơm, giữa trưa ta nấu thêm mấy món."
"Không được rồi tam nương, vừa rồi chị dâu đã mời, giữa trưa tới nhà nàng ăn cơm."
Chu Đình Đình khoát tay áo.
"Như vây a, ài, cũng đúng, các ngươi còn trẻ, cùng một chỗ ăn cơm còn có chủ đề trò chuyện với nhau, nhà chúng ta chỉ có ta với tam thúc, không có nhiều chủ đề để thảo luận."
Tam nương nói ra.
"A Khánh ca đâu rồi."
Chu Đình Đình hỏi.
"A Khánh ca ngươi vẫn như cũ, đi theo người trong huyện lăn lộn, những năm nay, cũng không lăn lộn ra bộ dạng chi hết, chỉ có thể cố gắng nuôi sống bản thân, so ra còn kém hơn nha đầu ngươi."
Tam nương đem sự tình con mình nói ra, rồi nói tiếp.
"Bất quá, cũng có chút tin tức tốt, sau tết đoan ngọ, A Khánh ca của ngươi đã đính hôn, đoán chừng cuối năm nay sẽ kết hôn, đến lúc đó ngươi nếu có thời gian, cũng trở về tham gia thêm náo nhiệt."
"Chúc mừng tam nương rồi."
Chu Đình Đình lộ ra vẻ tươi cười.
"Chúc mừng cái gì a, vất vả cả đời, cũng chỉ vì con cái, đâu khổ cũng đau khổ rồi, đúng rồi, nhưng năm nay ngươi một mực ở bên ngoài, cũng không có trở về, ta nhìn trong sân trống không, liền trồng một chút đồ ăn, ngươi nhìn mấy thứ này đi, đều là ta trồng đấy, Đình Đình, ngươi chắc sẽ không chắc tam nương đi..."
"Bỏ trống cũng không làm gì, tam nương thích trồng thì trồng đi."
Chu Đình Đình cũng không thèm để ý.
"Ài, vẫn là ngươi thông tình đạt lý, thời điểm ta trồng xuống, đại bá ngươi còn lải nhải ta, ta xem tên kia, hẳn là ghen ghét đi, về sau không thể thành công được, sân vườn bên này không dùng, ta qua trồng một chút rau, cũng tránh lãng phí..."
Lời này, Chu Đình Đình không cách nào đáp lời, chỉ biết cười xấu hổ.
"Đình Đình à."
Tam nương giữ chặt tay Chu Đình Đình, còn nói thêm: "Còn có một việc muốn thương lượng với ngươi một chút, kỳ thật a, đay cũng là chủ ý của tam thúc ngươi, ngươi xem, hai nhà chúng ta gần nhau, mà nhà ngươi cũng sụp rồi, không có cách nào ở được, hơn nữa ngươi còn có bạn trai, đoán chừng về sau cũng không về nữa, nên ta cùng tam thúc thảo luận một chút, muốn đem nhà của ngươi mua lại, bao nhiêu tiền ngươi nói đi...Ài, chủ yếu cũng là vì A Khánh ca của ngươi, hắn nhưng năm nay một mực ở bên ngoài lăn lộn, sắp kết hôn rồi, đến cả một phòng cưới cũng không có, ta và tam thúc ngươi cũng rất quan tâm a, phòng ở trong huyện quá mắc, chúng ta ý định làm cho a Khánh ca ngươi một căn nhà trệt ở đây, cho hắn tạm thời có chỗ đặt chân..."
Nghe nói như thế.
Lục Dương ở một bên khẽ nhíu mày.
Tam nương này, từ buổi sáng sau khi đến thăm cửa, liền khá quái gở đấy, nay lại khách khí tới đây, quả nhiên có việc.
Không chỉ tự tiện chiếm đi sân nhỏ của Chu Đình Đình trồng rau, lần này còn trực tiếp có ý định mua lại căn nhà, đây không phải khi dễ người ta sao? Đất ở nông thôn được mấy đồng, tuy rằng nói mua, nhưng Chu Đình Đình bán được hai ba nghìn tệ đã giỏi lắm rồi, hơn nữa, còn nói đi nói lại vì suy đoán cho con cái, rất có cảm giác gài bẫy a.
Giống như Chu Đình Đình không bán mảnh đất này, con cái của họ sẽ không lấy được vợ vậy.
Chu Đình Đình nhìn thoáng qua Lục Dương.
Rõ ràng cho thấy nàng bối rối không biết cự tuyệt thế nào.
Chứng kiến ánh nhìn này, Lục Dương trực tiếp mở miệng: "Tam nương, nhà này là do phụ thân Chu Đình Đình để lại cho nàng, khẳng định không thể bán được, hơn nữa, hiện tại quốc gia đang có chính sách, hộ khẩu ở nông thôn có phụ cấp, nếu bán nhà này đi, hộ khẩu của Chu Đình Đình cũng phải dời, quá phiền toái, vẫn nên giữ lại trước đi, có lẽ sau này lớn tuổi, có thể lá rụng về cội đấy."
"Ai nha, Đình Đình về sau gả cho ngươi, chính là bà chủ, là lão bản, đâu có vừa ý những thứ này."
Giọng nói của tam nương có chút bất mãn.