“Mẹ, vốn dĩ là con nợ An An." Có thể thay đổi vận mệnh đời trước của An An, cô cảm thấy mình đánh đổi như vậy là vô cùng đáng giá.“Chỉ là…… 5000 đồng tiền chúng cả đời làm việc nhà nông cũng không kiếm đủ." Thẩm Lộ Hoa lo lắng khóc: "Đến lúc đó con thật sự phải gả đi, chính là hại cả đời con, lão Thịnh cũng sẽ hận chết mẹ.”“Mẹ, cả nhà ta cùng nhau nỗ lực, chỉ cần người còn sống sẽ không sợ không kiếm được tiền."“Con nói rất đúng." Thẩm Lộ Hoa dùng tay áo lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, ý chí chiến đấu sôi sục nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền.
Ngày mai mẹ cùng các con làm đậu giá, nếu mang lên chợ trên trấn không bán được mẹ sẽ khiêng đòn gánh đi từng thôn rao hàng.”Thịnh Ninh nghe mẹ nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là khi ngươi trả giá sẽ được đền đáp gấp đôi.
Cô vô cùng cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội trọng sinh, làm cô biết quý trọng những người thật sự tốt với mình.“Chuyện tiền nong mẹ không cần lo lắng, để con nghĩ cách.” Cô nghĩ ra kế sách để huỷ hôn này cũng không muốn gia tăng gánh nặng cho gia đình.
Nhà cô đã đủ nghèo rồi.“Mẹ không thể không lo được, mọi người chịu khổ một chút cũng được nhưng không thể để con khổ được.
Nhà ta chỉ trông chờ vào con sau này có tiền đồ thôi!”“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ có tiền đồ.
An An về sau cũng sẽ có tiền đồ, con còn muốn cho con bé thi đại học nữa!" Thịnh Ninh nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, đôi mắt đều ở tỏa An đang trốn ở ngoài cửa nghe lén, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc mà rơi nước mắt, che miệng chạy ra hôm sau người một nhà bắt đầu dùng toàn lực chuẩn bị làm đậu giá để bán, chẳng những triển khai hội nghị gia đình, còn phân công nhiệm vụ cho từng thành vụ của cha Thịnh là phụ trách hoa màu ngoài ruộng, Thẩm Lộ Hoa phụ trách cùng cô học làm đậu giá và cuối cùng là Thịnh An có nhiệm vụ mang đi chợ khi nhà cô đổi làm đậu giá từ đậu nành sang làm bằng đậu xanh thì rõ ràng bán được nhiều hơn trước, hơn nữa không ít người cố ý đi chợ là để mua đậu giá nhà cô, có thể thấy được món này khá được hoan cung cấp đậu giá cho nhà ăn vẫn diễn ra đều đặn, mỗi tuần một lần rất đúng hạn.
Đôi khi nhà cô còn mang một chút thổ sản ở quê làm quà biếu sư phó đầu bếp, quan hệ giữa hai bên dần chở nên quen thuộc vị sư phó đó còn giới thiệu nhà cô với người anh em của ông làm ở đơn vị nhà ăn này chỉ cung cấp cho hai nhà ăn thôi mà mỗi cuối tuần đã phải chuẩn bị trước khoảng ba mươi cân đậu giá rồi, tình hình buôn bán rất khả dĩ Thịnh Ninh tính toán ở nhà thêm một tuần rồi trở về bộ đội chờ tin tức, hiện tại người một nhà đồng tâm hiệp lực kiếm tiền, cô dứt khoát lùi thời gian trở về sao trong lòng cô hiểu rõ, Dương Văn Dĩnh ngoài miệng nói lời tàn nhẫn nhưng chắc chắn sẽ không thật sự khai trừ tháng sau, cô tính toán lợi nhuận thu được sau khi trừ đi phí tổn vậy mà có thể kiếm được 98 đồng tiền.
Một mao, 5 mao tiền xu tuy rằng đều là tiền lẻ nhưng đối với dân quê chỉ trông chờ vào đồng ruộng mà nói đây là số tiền rất khả quan, người một nhà vô cùng vui vẻ.“Ninh Ninh, ngày mai con phải quay lại bộ đội rồi, lần này con mang thêm tiền đi.” Cha Thịnh biết con gái mình rất giỏi tiêu tiền , từ bé nhìn đứa nhỏ nhà người khác có tiền con bé về nhà cũng sẽ náo lên để tại bản thân con gái cũng tự kiếm ra tiền nhưng cũng không thể không Ninh từ trong đống tiền trước mặt lấy ra năm trương một nguyên tiền giấy: “Con lấy nhiêu đây là đủ rồi, bộ đội mỗi tháng cũng phát tiền sinh hoạt, hơn nữa hàng ngày ăn ở trong bộ đội cũng không dùng đến tiền."Trong nhà nghèo, lần này Thịnh Ninh trở về phát hiện quần áo trên người cha mẹ đều là những mụn vá, còn An An là mặc quần áo cũ trước kia của cô để tuyệt đối không thể ích kỷ tùy hứng thêm nữa, hôm nay cô cầm số tiền này đi cũng cảm thấy đuối lý, cô nợ người trong nhà quá nhiều.“Không được! Quá ít.” Thẩm Lộ Hoa là người đầu tiên không đồng ý.
“Nghèo gia phú lộ, đi ra bên ngoài phải mang nhiều tiền để phòng thân, lỡ có chuyện xảy ra có cái mà dùng.
Chúng ta hiện tại có thể kiếm tiền, hơn nữa đã sắp đến ngày thu hoạch lúa vụ thu rồi sau khi phơi khô là có thể bán lấy tiền.”.