Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể - Chương 147




Edit: Blanche



Lúc này trên mũi bé là nửa non quả cà chua bị đè không ra hình dáng gì nữa, không biết là do Đại Trang hay Đại Ny nhi ăn dư lại. Không đời mẹ Hứa nói ra sự thật, Hứa Phàm đã oa oa khóc chạy ra ngoài sân, xoay người một cái chạy vào phòng ngủ.



Tiếng khóc vẫn không dứt, vô cùng thương tâm.



“Ăn.” Tứ oa tử chỉ ra ngoài sân.



Mẹ Hứa vỗ vỗ bé: “Anh con đi soi gương rồi.”



Mẹ Hứa nhìn ra ngoài sân, trong chớp mắt Hứa Phàm đã từ trong phòng đi ra, biết mình náo loạn một hồi nên thấy xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó đi tới bên người mẹ Hứa, úp sấp lên người bà, không dám ngẩng mặt lên.



Mẹ Hứa cười hỏi: “Mũi gãy chưa?”



Hứa Phàm dùng thanh âm nhỏ hết mức có thể trả lời: “Không có.”



“Vậy con còn đẹp không?”



“Đẹp.”



Mới bé tí đã làm đỏm, dù là gương, thủy tinh hay mặt nước, chỉ cần có thể phản chiếu được bóng dáng là Hứa Phàm đều phải dừng lại, soi soi một hồi. Mới đầu mẹ Hứa còn không biết đây là tật xấu từ đâu ra, sau biết được Hứa Phàm là con ruột Thôi Định Sâm thì tất cả đã rõ ràng, vì Thôi Định Sâm có thể dậy từ sáng sớm soi gương chải đầu, luôn luôn cho rằng mình là người đẹp trai nhất trên đời, còn không cho người khác phản bác.



Ngẫm lại thấy cũng chẳng phải bệnh tật gì, mẹ Hứa cũng không nhắc tới nữa, ngược lại nói: “Được rồi, con đi nhặt miếng cà chua đấy ném vào ao phân đi, tránh cho người khác dẫm phải trượt chân.”



Hứa Phàm chạy nhanh đi nhặt cà chua, nhặt xong lại về dỗ tứ oa tử. Tứ oa tử ủ rũ cho tới trưa, ngủ trưa dậy thì quấn Hứa Chiêu đòi đi bộ, tay nhỏ cứ chỉ về hướng trường tiểu học thôn Nam Dương.



Hứa Chiêu biết tứ oa tử đây là muốn đi tìm anh trai, vì thế cậu bế bé ra đầu thôn, ngồi lên tảng đá đợi Hứa Phàm, nhưng bé vẫn không chịu, đòi đi gặp Hứa Phàm mới được, vừa lúc Hứa Chiêu không có việc gì nên bế bé tới trường tiểu học thôn Nam Dương, vừa đi vừa trò chuyện với bé.



“Tứ oa tử à.” Hứa Chiêu dịu dàng gọi.



“A.” Tứ oa tử đáp.



“Con nhớ anh trai không?” Hứa Chiêu nhìn tứ oa tử.



“Nhớ.”



“Con nói được từ ‘nhớ’ rồi à, giỏi quá.”



Tứ oa tử cười vui vẻ, nước miếng theo đó chảy xuống, đây là biểu hiện của mọc răng. Hứa Chiêu lấy khăn tay lau cho bé, thơm má bé một chút rồi bế bé vào từ cổng trước trường tiểu học, đi tới phía sau lớp học, tính để bé nhìn Hứa Phàm từ ô cửa sổ.



Nhưng hai cha con tìm một vòng không thấy Hứa Phàm đâu, rất buồn bực, đang lúc nghi hoặc bỗng thoáng thấy nửa thân trên đang đứng ở cửa lớp, bóng dáng mập mập kia không phải Hứa Phàm thì là ai?



Tại sao lại bị phạt đứng rồi? Lại ăn vụng gì trong lớp nữa?



Hứa Chiêu đổ mồ hôi.



Tứ oa tử vẫn đang tìm anh trai trong phòng học, không tìm thấy, bé liền gọi “ăn”. Thanh âm không lớn nhưng vẫn thu hút sự chú ý của chủ nhiệm lớp, thầy cũng thấy được Hứa Chiêu, Hứa Chiêu cười gật đầu với thầy chủ nhiệm.



Tiếp đó cậu bế tứ oa tử tới cửa trước, thầy chủ nhiệm cũng cười bước ra ngoài, nói với Hứa Chiêu nguyên nhân Hứa Phàm bị phạt, Hứa Phàm thông minh đúng là thông minh thật, nhỏ như thế mà cái gì cũng biết, nhưng cái miệng kia nói lắm quá, thực ra cũng không hẳn là khuyết điểm gì, nhưng mà miệng nói không ngừng được, hết thiên văn địa lý lại tới chuyện ma quái gì đó, hết bài này đến bài khác, ngồi cùng với Đại Trang thì hai đứa có thể nói chuyện từ lúc tới trường cho tới khi tan học, hôm nay là nói tới mức làm đưa cháu trai bảy tuổi của hiệu trưởng bật khóc.



Nói tới mức bật khóc.



Thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ mới phạt hai nhóc Hứa Phàm và Đại Trang ngoài cửa, hy vọng cả hai đừng bắt nạt các anh trai nữa, mọi người cùng nhau vui vẻ học tập, chơi đùa.



Hứa Chiêu nhanh chóng đáp: “Dạ dạ dạ, thầy nói đúng, tôi về sẽ dạy dỗ lại nó, nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận ạ.”



“Không không không.” Thầy chủ nhiệm vội vàng nói: “Đồng chí Hứa, tôi không có ý này, Hứa tam oa tử đây không phải là khuyết điểm, em nó khờ dại hồn nhiên, thông minh lanh lợi, đây là chuyện tốt, đồng chí đừng vì trẻ con nó đấu võ mồm mà đánh em nó, như vậy không tốt, sẽ làm mất đi ưu điểm của trẻ con.”



“Vậy làm sao bây giờ ạ?”



“Coi như không biết, để em ấy tự do trưởng thành, tôi sẽ theo dõi em ấy.”



Hứa Chiêu xấu hổ cười cười.



Thầy chủ nhiệm còn phải lên lớp nên không nhiều lời với Hứa Chiêu nữa. Hứa Chiêu đứng tại chỗ, trong đầu toàn là “đừng bắt nạt các anh trai nữa”, “khờ dại hồn nhiên”, “thông minh lanh lợi.”



Cái từ thông minh lai lợi này miễn cưỡng phù hợp với Hứa Phàm, nhưng mà khờ dại hồn nhiên… Cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật Hứa Phàm nhà cậu giỏi giang như thế, đúng, giỏi giang, vì thế cậu thoải mái ôm tứ oa tử, ngồi ở cổng trường đợi Hứa Phàm.



Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, trong sân trường lập tức ồn ào tiếng của tụi trẻ, Hứa Chiêu, tứ oa tử nhanh chóng nhìn vào sân trường, sợ rằng nhiều người quá sẽ không thấy Hứa Phàm được.



Sự thật chứng minh cậu suy nghĩ nhiều quá.



Bởi vì người đầu tiên ra khỏi cổng trường là Hứa Phàm, nhưng Hứa Phàm lại không nhìn thấy Hứa Chiêu và tứ oa tử, chân ngắn chạy như bay, thi thoảng hơi quay đầu lại gọi: “Đại Trang! Chạy nhanh lên, chúng ta về nhà ăn cơm!”



Lại là ăn cơm.



Hứa Chiêu đè ấn đường.



Tứ oa tử đã kích động gọi: “Ăn! Ăn!”



Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Phàm quay hẳn đầu lại thấy Hứa Chiêu và tứ oa tử, lập tức vui vẻ gọi to: “Ba ba! Tứ oa tử!”



Nhanh chóng chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, Hứa Phàm vươn tay nắm lấy cổ chân tứ oa tử, lay lay hai cái: “Tứ oa tử, sao em tới đây?”



Tứ oa tử: “A a.”



“Em tới đón anh à?”



“A.”



“Em nhớ anh trai à?”



“A.”



“Vậy cùng anh về nhà nha?”



“A.”



“Đừng nói a, nói được.”



“Đựt.”



Hứa Phàm nắm cổ chân tứ oa tử, cùng Hứa Chiêu về thôn Nam Loan. Trên đường, Hứa Chiêu hỏi: “Hứa Phàm, hôm nay con đi học thế nào?”



Hứa Phàm trả lời: “Học vui lắm ạ.”



“Nghe nói con bị phạt đứng.”



“Dạ, Đại Trang cũng bị phạt đứng.”



Còn kéo cả Đại Trang vào, Đại Trang ở một bên lập tức phản bác: “Tam oa tử, cậu cũng bị phạt đứng, chúng ta cùng bị phạt đứng.”



Hứa Phàm nhìn Đại Trang: “Là cậu bị phạt trước.”



Đại Trang kiên định: “Chúng ta cùng bị phạt.”



“Không cùng, cậu bị phạt trước.”



“Là cùng nhau.” Đại Trang tranh cãi tới đỏ bừng.



Hứa Phàm căn bản không chịu: “Là cậu bị phạt trước, khi đó thầy nói ‘Lý Đại Trang, Hứa tam oa tử, hai đứa ra ngoài đứng nghe giảng’, thầy gọi Lý Đại Trang rồi mới gọi Hứa tam oa tử, cho nên là cậu bị phạt trước, tớ bị phạt sau.”



“Tớ…” Đại Trang nháy mắt không cãi lại được, nhưng nhóc không thể nhận thua. Nhóc nhìn Hứa Chiêu, chỉ Hứa Phàm, lập tức bán Hứa Phàm đi: “Chú Hứa, hôm nay tam oa tử lên lớp uống vụng sữa, cháu nhìn thấy, cháu không nói với thầy.”



Hứa Chiêu lại đổ hết mồ hôi, còn chưa mở miệng Hứa Phàm đã nói trước, lập tức nhắm vào Đại Trang: “Cậu còn ăn vụng đậu phộng mà không cho tớ ăn cùng.”



“Cậu uống vụng sữa cũng không cho tớ uống.”



“…”



Cho nên ăn vụng uống vụng là phụ, không chia cho nhau mới là chính?



Hai đứa trẻ đi trên đường cãi nhau không ngừng, cho tới khi tới đầu thôn Nam Loan, Hứa Chiêu bước vào ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây, đặt tứ oa tử xuống, sau đó giảng giải cho Hứa Phàm, Đại Trang một câu chuyện nhỏ, đại khái là phải biết đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, yêu cuộc sống yêu học tập.



Sau khi nói xong, chuẩn bị đi tiếp, tứ oa tử đột nhiên chạy tới bên người Hứa Phàm, giơ tay đánh bép một cái lên cánh tay Đại Trang, sau đó nhanh chóng trốn tới sau lưng Hứa Phàm, trộm nhìn Đại Trang.




Đại Trang vẻ mặt mờ mịt.



Hứa Chiêu cũng thế.



Hứa Phàm cũng giật mình nhìn tứ oa tử.



Tứ oa tử lại đánh Đại Trang một cái, rồi lại trốn sau lưng Hứa Phàm.



Đây, đây là mang thù à? Nhớ kỹ vừa rồi Đại Trang “bán” Hứa Phàm, nên tứ oa tử bênh vực kẻ yếu, thay anh trai trút giận à?



Hứa Chiêu dở khóc dở cười nhìn tứ oa tử, giải thích với Đại Trang, sau đó giáo huấn tứ oa tử. Tứ oa tử bị dạy dỗ đang ghé vào ngực Hứa Phàm, tủi thân chớp mắt, đúng lúc này xa xa vang lên tiếng xe đạp đinh đang, Hứa Chiêu xoay người liền thấy Thôi Định Sâm.



“Ba ba lớn!”



“Nha!”



Thôi Định Sâm xuống xe, đầu tiên dịu dàng nhìn Hứa Chiêu một cái sau đó mới nhìn hai đứa con trai. Y giao xe đạp cho Hứa Chiêu, trước bế Đại Trang lên xe, sau đó mỗi tay một đứa, ôm Hứa Phàm, tứ oa tử vào trong lòng, thơm một đứa một cái rồi cùng Hứa Chiêu đi bộ vào thôn Nam Loan.



“Em ở đây làm gì thế?” Thôi Định Sâm hỏi.



Hứa Chiêu đáp: “Em đi tới trường đón Hứa Phàm tan học.”



“Sao lại chạy tới trường học?”



“Tứ oa tử muốn đi, sau đó thấy Hứa Phàm bị phạt đứng, thầy bảo là nó ở trường nói cho người ta khóc, vừa rồi thì tranh cãi với Đại Trang đỏ hết cả mặt, cho nên em ở đây nghĩ cách dạy dỗ nó.”



Thôi Định Sâm cười: “Giáo dục cái gì, chuyện trẻ con để trẻ con tự giải quyết, bọn nó có cách xử lý của riêng bọn nó, người lớn không cần quản nhiều thế đâu.”



“Quản nhiều sao?” Hứa Chiêu hỏi.



“Nhiều mà.”



“Nhưng em thấy vẫn nên dẫn đường cho tụi nó.”



“Dẫn đường nhiều sẽ thành can thiệp.”



Giáo dục thực sự là một vấn đề lớn, Hứa Chiêu thoáng tự hỏi, trẻ con ở niên đại này đều là nuôi thả tự lập, thật ra cậu không cần phải quan tâm nhiều, giống như thầy chủ nhiệm đã nói vậy, để Hứa Phàm tự do trưởng thành, cậu chỉ cần thoáng dẫn đường là được, ngược lại nếu can thiệp nhiều quá sẽ không tốt.



Suy nghĩ này kia, Hứa Chiêu bất giác cau mày.



Thôi Định Sâm thấy thế, vốn muốn ôm Hứa Chiêu nhưng trong lòng lại ôm hai đứa con trai rồi, không có cách nào đành thừa dịp tụi nhỏ không chú ý thì hôn má Hứa Chiêu một cái, khóe miệng cong cong cười, chợt nghe Hứa Phàm lớn tiếng nói: “Ba ba lớn, sao ba lại thơm trộm ba ba của con?”



Trước kia là “Sao ba lại thơm ba ba của con”, bây giờ thành “sao ba lại thơm trộm ba ba của con”. Thôi Định Sâm không phải lần đầu tiên trộm hôn Hứa Chiêu trước mặt Hứa Phàm, nhưng bây giờ Hứa Phàm nói ra, vừa lúc bay vào tai người qua đường.




Những người qua đường này cũng là người dân thôn Nam Loan, cười hỏi: “Tam oa tử, ba ba lớn của cháu lại trộm thơm ba ba cháu à?”



Hứa Phàm nghiêm trang chững chạc nói: “Dạ, ba ba lớn mỗi ngày đều trộm thơm ba ba của cháu.”



“Mỗi ngày luôn à?”



“Mỗi ngày ạ.”



Người qua đường cười ha ha.



Mặt Hứa Chiêu đỏ bừng.



Thôi Định Sâm cũng không biết chạy đi đâu, Hứa tam oa tử lại lần nữa hố cha nó, không hồ trong lòng chắc chắn không thoảng mái. Thôi Định Sâm buông Hứa Phàm xuống, nói: “Không ôm con nữa, con tự về đi.”



“Con tự về thì con tự về.” Hứa Phàm chẳng hề để ý, còn kéo cả tứ oa tử: “Tứ oa tử, xuống dưới, anh dắt em về nhà.”



Tứ oa tử lập tức đồng ý, xuống dưới liền cầm tay Hứa Phàm, lảo đảo theo Hứa Phàm về tới nhà, quăng Thôi Định Sâm sang một bên. Thôi Định Sâm âm thầm cắn răng, Hứa tam oa tử này thật quá đáng.



Hứa Chiêu nhịn không được cười.



Thôi Định Sâm đi theo hai đứa trẻ về nhà liền ngồi vắt chéo chân ở cái ghế giữa nhà, nói: “Hứa tam oa tử.”



Hứa Phàm đang ăn bánh quy ngẩng đầu hỏi: “Sao ạ?”



“Ngày mai con ở nhà trông em đi.”



“Vì sao?”



“Vì ba với ba ba của con lên thành phố Tây Châu trang trí nhà cửa.”



“Trang trí nhà cửa làm gì ạ?” Hứa Phàm nghiêng đầu hỏi.



“Cho đẹp, dù sao không phải vừa nãy con với tứ oa tử rất thân thiết à? Mai con cũng không cần đi học, ở nhà trông em đi.” Thôi Định Sâm khi nói những lời này dùng giọng điệu rất khiêu khích.



Nhưng Hứa Phàm không nghe ra mà còn đáp: “Được ạ.”



Dứt khoát như vậy, Thôi Định Sâm run rẩy khóe miệng một chút, vỗ đùi nói: “Vậy quyết định như thế đi, sáng sớm mai ba bế tứ oa tử vào phòng con.”



Nói xong Thôi Định Sâm thở phì phì lên tầng.



Sáng hôm sau, khi Hứa Phàm dậy không thấy hai ba ba đâu, nhóc gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời. Nhóc chạy ra sân hỏi: “Bà ơi, ba ba của con đâu ạ?”



“Đi Tây Châu rồi.”



“Sao không mang con theo ạ?”



“Không phải hôm qua nói với con rồi à, con đồng ý ở nhà trông tứ oa tử rồi còn gì?”



Khuôn mặt Hứa Phàm ngẩn ngơ, miệng mếu muốn khóc. Mẹ Hứa nhanh chóng dỗ, lấy một cái bánh bao thịt ra nhóc mới không khóc.



“Được rồi, đi chơi đi.”



“Con đi tìm Đại Trang chơi.”



“Được.”



Hứa Phàm tới nhà Đại Trang, Đại Trang còn chưa dậy, nhóc lại về nhà, trong nhà không có người, vì thế nhóc ở trong sân lại xe trẻ em tự chơi, còn đang vèo vèo ở trong sân bỗng trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc.



Em trai!



Nhóc lập tức bỏ lại xe chạy vào phòng, thấy tứ oa tử mặc áo yếm hồng đang ngồi trên giường khóc.



“Tứ oa tử.”



Tứ oa tử không khóc nữa.



Hứa Phàm dùng tay lau nước mắt cho tứ oa tử: “Em dậy rồi à?”



Tứ oa tử giang hai tay để Hứa Phàm ôm.



Hứa Phàm lập tức ôm tứ oa tử, muốn bế tứ oa tử xuống giường, nhưng nhóc còn nhỏ quá, tứ oa tử lại nặng, nhóc không ôm nổi, cuối cùng lại đặt tứ oa tử lên giường: “Ôi trời, em rất nặng, anh không ôm em được, em tự xuống đi.”



Tứ oa tử chuyển động, mông quay về phía Hứa Phàm, Hứa Phàm dựa theo giữ mông bé: “Chờ một chút, chờ một chút, phải cởi áo yếm của em ra, mặc quần áo xong mới được xuống giường.”



Tứ oa tử lại ngồi lên giường, đôi mắt trông mong nhìn Hứa Phàm.



Hứa Phàm nhìn thấy quần áo ở đầu giường, cầm lên nói: “Quần, quần áo của em, để anh mặc cho, được không?”



Tứ oa tử đáp: “Đựt.”



Vì thế Hứa Phàm lấy quần đùi nhỏ trong đó ra mặc cho tứ oa tử. Nhóc tự mặc đồ thì chẳng trong bao lâu, nhưng mặc cho tứ oa tử, chỉ thấy nhóc khó khăn kéo quần lên đùi tứ oa tử, vừa kéo vừa nói: “Em, em nhấc chân, sao em không nhấc chân lên, không phải chân này, chân kia cơ, trời ơi, em sao thế… Em đứng lên… Em đứng đứng lên, em đứng lên còn cao hơn anh… Em nắm tay lại…”



Trong phòng toàn là thanh âm non nớt của Hứa Phàm, ngay cả Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm quên mang chìa khóa quay về cũng nghe thấy. Hai người nhanh chân chạy vào nhà chính liền thấy một nhóc béo đang lảo đảo bế một bé béo đi ra, bé béo vẫn mặc áo yếm hồng, một tay treo cái áo, một chân treo cái quần.



Này là thế nào đây?



Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm trợn mắt há mồm, chợt nghe Hứa Phàm cố sức nói: “Ba ba, ba mau đỡ giúp con, mới giúp con với, con sắp ngã, con với em sắp ngã rồi!”