Trọng Sinh Thập Niên 70, Được Lão Đại Cưng Chiều

Chương 7: Cuộc sống này quá thảm, tôi không thể sống được




"Các người ầm ĩ cái gì vậy hả? Buổi trưa lôi nhau ra đây làm loạn, muốn nháo ra mạng người mới vừa lòng?"

Thôn trưởng thấy đám đông ầm ĩ, chen từ đám người hóng chuyện lên, gào lên đỏ cả cổ.

Tô Vũ Ninh hốc mắt đỏ ửng, nước mắt bắt đầu rơi xuống:

"Trưởng thôn, cháu không thể sống cuộc sống tồi tệ như này được, ngài phải giúp cháu đòi lại công bằng.

"Nào, nào, nha đầu này chẳng nhẽ gả vào Tiêu gia là thiệt thòi cho cô sao? Vừa mới vào cửa đã đòi tự tử."

Trưởng thôn có chút bất mãn với Tô Vũ Ninh, quở trách cô:

"Chúng tôi phải làm sao đây, Tiểu Hàn không tốt sao? Chẳng nhẽ nó là một kẻ cặn bã? Để tôi nói cho cô biết, nó là anh hùng của làng chúng ta. Nếu cô cứ tiếp tục làm loạn không ngừng, đừng trách trưởng thôn là tôi đây, không cho cô mặt mũi."

Trưởng thôn nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Tiêu Mỹ Quyên chưng ra vẻ mặt đắc ý:

"Trưởng thôn nói đúng đấy, Tô Vũ Ninh, cô đừng có mà vô liêm sỉ như vậy. Tại sao anh trai tôi lại không xứng với cô chứ? Khi cô gả vào Tiểu gia, chúng tôi cũng không có ép buộc cô. Hiện tại làm ra chuyện như vậy, không thấy xấu hổ sao?"



"Còn không mau theo chúng tôi về nhà."

Tiêu Mỹ Quyên kéo Tô Vũ Ninh hướng về phía nhà mình.

"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"

"Quyền Tử, nó không phải nói muốn đi gặp trưởng thôn phân xử cùng Tiêu Mặc Hàn phân gia sao? Nếu nó đã nói như vậy, kéo nó về làm cái gì?"

"..."

Người ta thường nói, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Tiêu Mỹ Quyên sức lực khá lớn, cô ta gần như kéo được Tô Vũ Ninh vào nhà. May mắn thay, Tào Kim Hoa kịp thời ngăn cô ta lại, Tô Vũ Ninh mới có thể há mồm thở được.

Phải biết rằng Tô Vũ Ninh đã từng từ một nhân viên nhỏ nhoi, leo lên được vị trí Tổng Giám Đốc Thiết Kế. Đã trải qua đủ loại đấu tranh nơi làm việc rồi.

Từ thấp đẳng cấp trà xanh kỹ nữ đến cao đẳng cấp bạch liên hoa. Cô đã gặp qua rất nhiều loại người, để đối phó với hai người Tào Kim Hoa và Tiêu Mỹ Quyên những người phụ nữ nông thân, thì diễn xuất một chút với họ đương nhiên là không thành vấn đề.

Cho dù Tiêu Mỹ Quyên lợi hại đến đâu, thì cô ta cũng chỉ đạt đến loại thấp đẳng cấp trà xanh mà thôi.

Mặc dù diễn xuất không phải là vấn đề đối với Tô Vũ Ninh, nhưng mà để diễn một cách chân thật nhất, thì phải tốn khá nhiều sức. Lúc nãy bị trưởng thôn mắng, cô đã suýt nữa tắc thở rồi.

Hơn nữa Tiêu Mỹ Quyên còn kéo cổ áo của cô, khiến cổ họng nghẹn lại không thể thốt lên lời.

"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"

Cô thực sự rất muốn cảm ơn Tào Kim Hoa.

Khi cô vừa hất tay Tiêu Mỹ Quyên ra, ho mấy cái để lấy lại hơi thở, còn chưa kịp nói gì thì trưởng thôn đã trở nên nóng nảy quát:



"Thật vớ vẩn, nếu bố mẹ chồng cô không phân gia, thì chẳng có lý do gì mà con dâu mới vào cửa lại đòi phân gia cả. Tô Vũ Ninh, đừng ở đây náo loạn linh tinh, nhanh về nhà với Mỹ Quyên đi. Đi mau!!!"

Tô Vũ Ninh xua tay: "Trưởng thôn, không phải là cháu muốn phân gia, nhưng mà thật sự không thể không phân gia."

Tại sao lại không thể không phân gia? Trước khi cô gả vào nhà họ Tiêu, gia đình họ cũng sống rất khó khăn, nhưng mọi chuyện chẳng phải đều tốt đẹp sao? Không có lý do gì cô lại không thể sống được. Nói cho tôi biết, rốt cuộc mục đích thật sự của cô là gi?"

Tô Vũ Ninh bỗng chốc không nói lên lời.

Tô Vũ Ninh vẫn giữ quan điểm kia, cô không muốn mọi người trong thôn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của Tiêu Mặc Hàn. Cô cũng không thể chỉ vì để mình sống thoải mái một chút, mà phơi bày nỗi đau của Tiêu Mặc Hàn cho người khác xem được.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ không biết lấy cớ gì để nói về chuyện phân gia, thì cửa sổ ngôi nhà cũ của Tiêu gia mở ra.

"Trưởng thôn."

Khuôn mặt hốc hác đầy râu của Tiêu Mặc Hàn lộ ra sau cửa sổ.

"Trời ơi, đó là Tiêu Mặc Hàn sao?"

"Mới có ba tháng mà sao lại trở thành như thế này?"

"Vậy là những lời vừa nãy của Tô nha đầu đều là thật. Chẳng lẽ Tiêu gia thật sự đối xử tệ bạc với Tiêu Mặc Hàn sao?"

"Mặc dù cậu ấy là con nuôi, nhưng mấy năm nay Tiêu Mặc Hàn cũng vì Tiêu gia mà vất vả không ít, chỉ vì bây giờ không có năng lực lao động, nên không được đối xử như con người sao?"

"Tiêu gia làm ra việc này cũng thật quá đáng."

"..."

"Mình chỉ đăng truyện tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo)"

"Không, không phải như các người nghĩ đâu." Tiêu Mỹ Quyên vội vàng nói: "Anh trai tôi... Anh ấy đã không cho chúng tôi vào phòng anh ấy kể từ khi anh ấy bị thương. Chúng tôi không thể làm gì khác được."

Tiêu Mỹ Quyên bắt đầu khóc, khóc rất thương tâm:

"Vậy nên mẹ tôi mới nghĩ ra biện pháp là lấy vợ cho anh ấy. Nhà chúng tôi đều làm điều này đều muốn giúp anh trai tôi sống tốt hơn. Nào có nghĩ đến chị dâu sẽ hiểu lầm ý tốt này."

"Chị dâu, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Nhà chúng ta là không còn cách nào. May mắn thay, chị đã gả vào đây rồi, tôi thấy anh trai cũng đã đồng ý cho chị vào nhà ở. Hiện tại còn chủ động mở cửa sổ, xem ra anh ấy thật sự hài lòng với cuộc hôn nhân này."

"Về sau việc chăm sóc anh trai tôi đều phải dựa vào chị. Nhà chúng tôi đương nhiên vô cùng cảm kích."

Xem ra Tô Vũ Ninh đánh giá cô em chồng này là đẳng cấp thấp nhất của trà xanh là sỉ nhục cô ta rồi. Này phải là trung cấp trà xanh.

Nhìn bộ dáng dẻo miệng biến hoá khôn lường của cô ta, cô thiếu chút nữa tin lời cô ta nói là thật.