Trọng Sinh Thập Niên 70, Được Lão Đại Cưng Chiều

Chương 12: Cô ấy có chút đặc biệt




Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiêu Mặc Hàn là một người lính lạnh lùng, dáng người cường tráng, lại còn cao hơn 1m80. Trước khi nhập ngũ năm 18 tuổi, anh là người khoẻ nhất thôn.

Sau khi trở thành một người lính thực thụ, đôi mắt của anh sắc bén đến mức không ai dám lại gần gây sự. Nghe người ta nói rằng trước khi anh bị thương, người tới Tiêu gia làm mai phải xếp hàng dài từ đầu thôn tới cuối thôn.

Còn đối với cô bé vô hình Tô Vũ Ninh thì không dám nghiêm túc nhìn Tiêu Mặc Hàn lần nào. Thậm chí Tiêu Mặc Hàn có thể dùng một tay nâng cô lên được. Cho nên ở trong mắt nguyên chủ, anh tự như một con dã thú, không thể chọc đến.

Tô Vũ Ninh nhớ lại ban ngày nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Mặc Hàn, thật sự rất khó để liên tưởng nó với Tiêu Mặc Hàn trong trí nhớ của nguyên chủ. Cô thực sự không biết anh đã trải qua những gì trong quãng thời gian bị thương kia.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Vũ Ninh ngủ thiếp đi.

Nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô, Tiêu Mặc Hàn mới dám thả lỏng cơ thể, hơi quay đầu lại liếc nhìn Tô Vũ Ninh, người đã bỏ anh lại phía sau gáy mà chìm vào giấc ngủ.

Cô gái này có vẻ hơi khác so với cô gái mà anh từng gặp trong thôn trước kia, cô không sợ anh. Không đúng, thật ra cô sợ anh, lúc trước cô đã sợ đến mức ngã từ trên giường xuống.

Nhưng hiện tại cô gái này lại không sợ anh, cô dám cắt tóc, cạo râu cho anh, thậm chí còn dám một mình đến nhà họ Tiêu để đòi lương thực.

Nếu chỉ vì cô ấy muốn sống mà thay đổi thái độ, thì cô ấy cũng không cần phải tốn nhiều công sức đến vậy.

Cô không than phiền mà bưng nước lau người cho anh, thay quần áo bẩn cùng chăn bông cho anh.

Tiêu Mặc Hàn đã nằm trên giường suốt cả mùa đông, đã lâu không có cảm giác sảng khoái sạch sẽ như vậy, tâm tình có chút phức tạp.

Suy nghĩ phức tạp đến mức anh thực sự muốn đôi chân của mình nhanh chóng lành lại.

Nhưng cái chân của anh không thể lành được nữa, cho dù có thể chữa lành được thì cũng trở thành một người tàn tật suốt đời.

Đôi mắt của Tiêu Mặc Hàn tối sầm lại, anh có chút khó hiểu với những việc mà Tô Vũ Ninh làm ngày hôm nay.

Không biết có phải do cô mệt quá hay không, nhưng Tô Vũ Ninh ngủ một giấc này rất ngon. Không biết gà của nhà ai, rạng sáng đã bắt đầu gáy, làm cô giật mình tỉnh giấc.

Cô vươn vai rồi rời gường.

Đập vào mắt là khung cảnh xa lạ, cô mơ màng nhớ ra, bây giờ mình là Tô Vũ Ninh một cô thôn nữ sống tại một thôn nhỏ ở những năm thập niên 70.

Cô liếc nhìn phía bên kia giường nhưng không thấy Tiêu Mặc Hàn đâu.

Cô nhanh chóng xuống giường, mở cửa phòng gọi: "Tiểu Mặc Hàn?"

Cô có chút lo lắng khi không nghe thấy tiếng trả lời, không phải nói chân của Tiêu Mặc Hàn không đi được, chỉ có thể nằm trên giường sao? Anh ấy đi đâu được nhỉ?

Cô mở cửa bước vào trong sân: "Tiểu Mặc Hàn?"

"Này...ở đây." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ nhà vệ sinh cạnh đó.

Tô Vũ Ninh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô nhanh chóng bước tới đẩy cửa ra: "Anh không sao chứ?"

"Không tốt lắm."

Giọng Tiêu Mặc Hàn có chút trầm, cửa nhà vệ sinh từ bên trong mở ra.

Tiêu Mặc Hàn mồ hôi đổ đầm đìa, tay giữ chặt cửa, đứng bằng một chân, còn chân kia giơ lên.

Cái chân trụ kia đang phát run lên.

Còn cánh tay bám vào cửa nổi đầy gân, trông như sắp té ngã.

Tô Vũ Ninh tiến lên đỡ anh: "Bám vào vai tôi."

Cô đỡ anh ra khỏi nhà vệ sinh, rồi dìu anh ngồi xuống ghế ngoài sân.

Lúc này cô mới nhìn thấy rõ bộ dáng của Tiêu Mặc Hàn.

Anh có đường nét khuôn mặt khỏe khoắn, đôi má vuông, khuôn mặt quân tử ngay thẳng. Nhưng hiện tại lại quá gầy, đôi mắt cũng hơi trũng xuống.

Nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh.

Điều này khiến Tô Vu Ninh có chút kinh ngạc, Với khuôn mặt này, chờ sau này cô mở công ty thời trang. Nhất định sẽ mời anh làm người mẫu, đẹp trai thật đấy.

"Nhìn đủ chưa?" Tiêu Mặc Hàn ngữ khí có chút lạnh lùng, trong ánh mắt sắc bén có chút không vui.

Tô Vũ Ninh xấu hổ quay đầu lại: "Thật xin lỗi, anh đẹp trai như vậy, tôi nhịn không được nhìn anh nhiều một chút."

Cô đứng dậy nói: "Anh ngồi đây nghỉ một lát nhé, để tôi đi làm bữa sáng."

Cô bước vào trong phòng lấy ra một ít bột mì, rồi quay người đi vào bếp.

Tiêu Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Vốn tưởng rằng hôm qua mình đã phơi bày hết dáng vẻ chật vật của mình rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại có chuyện xấu hổ hơn nữa.

Ai mà ngờ rằng cơ thể anh không còn đủ sức để đi từ nhà vệ sinh về phòng cơ chứ.

Anh cho rằng cô sẽ cười nhạo sự yết ớt của mình, giống như Tiêu Mỹ Quyên đã từng. Cho dù cô không cười, cô cũng sẽ nhìn anh với ánh mắt khinh thường hoặc ghê tởm.

Nhưng cô không làm vậy, cô chỉ nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt trong veo không có sự khinh thường hay ghê tởm, cuối cùng, cô...cô còn khen anh đẹp trai.

Tiêu Mặc Hàn người đã từng nếm trải những ánh mắt khinh thường ghê tởm kia, hôm nay bỗng dưng trong lòng trở nên ấm áp đôi chút.

Tô Vũ Ninh, cô ấy có chút đặc biệt!