Trọng Sinh Thập Niên 70, Được Lão Đại Cưng Chiều

Chương 10: Không hy vọng vào tình người




Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Tô Vũ Ninh cảm ơn trưởng thôn cùng cấp dưới của ông rối rít.

Qua một hồi khóc lăn khóc lóc, cùng với sự hỗ trợ của trưởng thôn và cấp dưới của ông ấy. Cuối cùng cô cũng đã lấy được của nhà họ Tiêu một bao gạo, nửa bao bột mì trắng cùng một bao bột ngô.

Ngoài ra còn có tiền mặt, một tấm vải, cùng một ít tem phiếu

Tiền và tem phiếu là chiến lợi phẩm ngoài ý muốn, cô cũng không ngờ tới còn có thể thu về của hởi này. Ở cái thời đại nguồn cung khan hiếm này, cái gì cũng cần có tem phiếu để đổi, đây chính là một tài sản quý giá.

Trưởng thôn nhờ người giúp cô mang đồ vào trong sân.

"Trưởng thôn, làm phiền chú giúp cháu chuyển lương thực vào phòng của Tiêu Mặc Hàn, đề phòng Tiêu gia mất đi nhân tính, ngày khác lại tới đây đòi về. Bọn họ không dám bước vào phòng của Tiêu Mặc Hàn đâu ạ.

Trưởng thôn nhìn cô nói: "Cô bé thông minh lắm, hiện tại đã có cơm ăn, tiền cũng có. Vậy nên hãy cùng Tiêu Mặc Hàn sống thật tốt biết chưa, đừng suy nghĩ đến những điều không hay nữa.

"Dạ vâng, cháu biết ạ. Trưởng thôn cảm ơn chú."

Tô Vũ Ninh hiểu ý của ông, trưởng thôn sợ cô đối xử với Tiêu Mặc Hàn không tốt như Tiêu gia, xoay người liền chỉ biết đi tìm Chu Chỉ Thanh.

Lúc trưởng thôn rời đi, ông ấy chỉ vào một thanh niên đứng cạnh đó nói:

"Đây là Tiết Nhị Cẩu, sau này nếu có việc gì cần giúp thì có thể đến tìm cậu ấy. Tiêu Mặc Hàn bây giờ không thể làm việc chân tay được, trong nhà muốn chuyển đồ gì đó, cô có thể đến tìm cậu ấy."

"Chị dâu, em là Nhị Cẩu, sau này có việc gì cần giúp cứ tìm em. Anh Hàn trước đây đã giúp đỡ em rất nhiều." Tiết Nhị Cẩu cười cười với Tô Vũ Ninh.

Tô Vận Ninh gật đầu: "Được, nếu có việc gì cần tôi sẽ nhờ cậu giúp, cảm ơn nhiều nha."

"Tất cả mọi người ở đây không phải ai cũng như Tiêu Đại Chu. Nếu có khó khăn gì, thì tới đầu thôn tìm tôi, trong khả năng của mình tôi sẽ giúp. Tiêu Mặc Hàn từ nhỏ cuộc sống đã vất vả rồi, nếu có thể ở bên nhau thì hãy sống cho thật tốt."

Trưởng thôn dặn dò cô thêm vài câu.

Thời buổi này, nhà nào cũng khó khăn, ai cũng nhìn ra sự việc của Tô Vũ Ninh với Tiêu Mặc Hàn.

Ai mà không biết Tô Vũ Ninh bị bán vào Tiêu gia, một gia đình bình thường thì có ai chịu gả con gái ngoan của mình cho một kẻ tàn phế, sống không được bao lâu chứ.

Trưởng thôn có thể phân xử giúp bọn họ phân gia, còn yêu cầu Tiêu gia đưa nhiều lương thực như vậy đã là tận tâm với vợ chồng họ lắm rồi, tiếp theo nên sống như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào Tô Vũ Ninh.

Còn có Tiêu gia bên kia không đến đòi lại những thứ đã đưa cho cô, xem ra họ cũng làm được một việc có lương tâm.

Trưởng thôn cứ đi được một bước lại quay đầu nhìn ba lần, vừa đi vừa lắc đầu: "Tiêu gia đây là đang muốn ép Tiêu Mặc Hàn vào chỗ chết. Quá thất đức!"

"Cháu nghĩ cũng không hẳn vậy. Chị dâu có vẻ là người có tâm, biết đâu chị ấy sẽ giúp Tiêu đại ca trở nên tốt hơn." Tiết Nhị Cẩu ngây thơ nói.

"Đó là bởi vì cậu chưa nhìn thấy vết thương của Tiêu Mặc Hàn. Mới có ba tháng, thân thể chỉ có da bọc xương, còn gì là người nữa. Chưa kể... Ài, thôi vậy tất cả đều là số phận, phải trông cậy vào số mệnh của cậu ấy thôi. "

Tiết Nhị Cẩu quay lại nhìn lướt qua ngôi nhà cũ của Tiêu gia: "Tiêu đại ca đã từng có cuộc sống khó khăn nhất, cháu tin anh ấy nhất định sẽ sống khoẻ mạnh. Trưởng thôn đừng lo lắng!"

"Chỉ mong cậu về sau nể tình Tiểu Hàn, giúp đỡ nó cùng Tô Vũ Ninh. Cô ấy chỉ là một nha đầu yếu ớt, bây giờ lại đắc tội nhà họ Tiêu bên kia, tôi sợ sau này sẽ có không ít rắc rối tìm tới với vợ chồng Tiêu Mặc Hàn."

Tiết Nhị Cẩu gật đầu: "Vâng, cháu hiểu ạ."

Sau khi trưởng thôn và những người khác rời đi, Tô Vũ Ninh khóa cửa sân lại, đi vào trong nhà. Đi càng lúc càng chậm, không biết có nên vào gặp Tiêu Mặc Hàn hay không.

Lúc này, có lẽ anh ta không muốn nhìn thấy mình đâu

Vừa nãy cô đã để lộ dáng vẻ chật vật của anh ta với mọi người trong thôn, hẳn là anh ta đang hận cô đến chết ấy chứ.

Tô Vũ Ninh thở dài, quay người đi vào bếp.

Tiêu Mặc Hàn nghe tiếng bước chân đến gần rồi lại xa dần, đôi mắt sắc bén như đại bàng từ từ rũ xuống.

Hắn tuy là con nuôi của nhà họ Tiêu nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi tệ. Chăm chỉ lại còn có khả năng làm việc, sau khi đủ mười tám tuổi hắn nhập ngũ. Nhà họ Tiêu vẫn luôn rất coi trọng hắn, đối với hắn có phần khách khí.

Cho đến khi lần trở về này, hắn bị thương nặng. Hắn cũng không thể ngờ rằng, đám người Tiêu gia kia nếu nhớ ra thì sẽ mang cơm đến. Nếu không nhớ ra mang cơm cho hắn, thì nguyên một ngày đó đến miếng nước hắn cũng chẳng được miếng nào.

Nếu không phải vì hắn lúc tham gia quân ngũ thường xuyên rèn luyện thân thể. Thì có lẽ hắn đã không thể trụ được đến ngày hôm nay rồi.

Tiêu gia trên danh nghĩa là gia đình mà còn làm ra hành động ác độc như vậy, huống chi Tô Vũ Ninh lại cùng hắn không có quan hệ gì. Hắn nghĩ cô gái này cũng không có mấy phần lương tâm mà đối tốt với hắn.

Nhưng cô ấy rất thông minh, biết tìm đến Tiêu gia đòi lương thực và tiền, nhưng những thứ này nhiều nhất chỉ có thể dùng trong một tháng, mà theo giao hẹn ban đầu với Tiêu Mặc Hàn là cô sẽ sống ở đây ba tháng.

Vậy hai tháng còn lại, cô ấy định làm gì?

Hay là muốn tiễn hắn vào chỗ chết sớm như nhà họ Tiêu?

Ánh mắt Tiêu Mặc Hàn trở nên lạnh lùng, hắn thật sự không dám kỳ vọng vào con người ở nơi này nữa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Vũ Ninh bưng một chậu nước nóng đi vào trong nhà.