Trọng Sinh Thập Niên 70, Được Lão Đại Cưng Chiều

Chương 1: Tự sát trong ngày cưới




"Anh nghĩ tại sao cô ấy lại nghĩ quẩn, một hai phải chọn ngày kết hôn để tự sát!"

"Lại nói việc này cũng không thể trách cô ấy được, Tiêu Mặc Hàn mang theo một thân đầy vết thương từ bộ đội trở về, không biết hắn có thể sống được bao lâu?"

"Này là Tiêu gia nói rằng phải cho hắn xung hỉ, nên mới dùng nhiều tiền như vậy cưới về một cô dâu. Nhưng sao có thể nghĩ đến, mới vừa bái đường xong liền đổ máu chứ."

"May mắn thay, cô con dâu này mạng lớn đã được cứu sống, nếu không nhà họ Tiêu sẽ gặp rắc rối to. "

..."

Tô Vũ Ninh ấn cái đầu đang đau như búa bổ, mặt vô cảm nghe cuộc thảo luận ngoài cửa. Cô không hiểu tại sao chỉ mới ngủ một giấc, tỉnh dậy bản thân đã ở nơi này.

Cô là một nhà thiết kế thời trang vừa đoạt giải Nhà thiết kế quốc tế, nhưng vẫn chưa kịp cảm nhận hết niềm vinh dự mà giải thưởng đã mang lại cho mình, thì đa xuyên thành cô gái nông thôn ở thập niên 70.

Thật là, nếu trở thành một đứa bé thì không sao, nhưng đằng này lại xuyên đúng vào ngày kết hôn.

Tô Vũ Ninh chậm rãi tiêu hóa đống ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ năm nay mới mười tám tuổi, cũng tên là Tô Vũ Ninh, ở nhà có một người cha nghiện rượu, gả bán cô vào Tiêu gia, lấy mười tệ tiền sính lễ chỉ để mua rượu.

Người đàn ông mà nguyên chủ sắp cưới tên là Tiêu Mặc Hàn, ba tháng trước bị thương phải xuất ngũ, hiện giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, nghe nói hắn sắp chết.

Nguyên chủ có người mình thích, đó là một thanh niên tri thức trong làng tên Chu Chỉ Thanh, mỗi ngày đều dỗ dành nguyên chủ làm việc cho mình, hứa sẽ cưới và đưa cô về thành phố.

Nguyên chủ rất tin vào điều này nên nhất định không chịu gả vào nhà họ Tiêu.

Cô ấy bị cha trói lại ép tới bái đường, vừa vào cửa nhà liền chạy ra ngoài đập đầu một phát vào tường.

Nguyên chủ quyết tâm tìm đến cái chết, lần va chạm này thật sự đã giết chết cô ấy nên Tô Vũ Ninh mới tới được nơi này.

Ashh...Thật ra Tô Vũ Ninh cũng chưa kịp tiếp nhận hiện thực rằng mình đã xuyên không.

Một giọng nói đột nhiên từ trong góc nhà vang lên: "Ba tháng."

"A!" Chỉ liếc nhìn một cái, Tô Vũ Ninh sợ đến mức ngã từ trên gường xuống đất, cô chống tay lùi lại: "Anh... Anh là ai?"

Người vừa nói ở góc nhà tóc xõa xuống sau tai, mặt đầy râu, bộ quần áo tối màu không nhìn ra hình thù, đôi mắt sâu thẳm và tối tăm.

Nếu không phải Tô Vũ Ninh nghe thấy giọng nói đó là của con người, thì cô đã nghĩ đây là một con dã thú

"Tiêu Mặc Hàn."

"Tiêu Mặc Hàn?" Tô Vũ Ninh sửng sốt một chút.

Đúng rồi, đây là nhà mới của nguyên chủ và Tiêu Mặc Hàn, bởi vì chân của Tiêu Mặc Hàn bị thương nặng nên nguyên chủ đành phải bái đường cùng một con gà trống.

Điều này thực sự không có hại gì, nhưng rất xúc phạm người phụ nữ

Chẳng trách nguyên chủ vừa vào nhà liền lao ra cửa, đập đầu vào tường.

Nếu trước bị sỉ nhục sau lại sợ hãi, khó mà không tìm đến cái chết!

Thu thập hết ký ức của nguyên chủ xong, cô cũng hoàn toàn chấp nhận hiện thực trước mắt là bản thân mình đã xuyên không.

Cô bây giờ đã là Tô Vũ Ninh mười tám tuổi, người đàn ông trước mặt này chính là chồng mới cưới của cô.

Dù muốn hay không, để sống được trong thời đại vật chất khan hiếm, thậm chí không đủ ăn này, cô phải giải quyết mối quan hệ trước mắt đã.

Nghĩ đến đây, cô vỗ tay đứng lên: "Anh vừa nói gì cơ?"

"Sống ở nhà họ Tiêu ba tháng, sau ba tháng, tôi sẽ cho cô một khoản tiền. Đến lúc đó đi hay ở là việc của cô, tôi không ngăn cản!"

Cho nên không cần tìm đến cái chết.

Tô Vũ Ninh hai mắt sáng như lửa, không cảm xúc mà mở miệng.

Còn có việc tốt như vậy sao?

Tô Vũ Ninh có chút động tâm, dù sao ở thời đại nào cũng không có người chê tiền, huống chi cô vừa mới gặp người trước mặt, nếu để cuộc đời về sau trói buộc hai người với nhau, chẳng phải quá là phi lý ư?

Hơn nữa cô là một người theo chủ nghĩa độc thân, kiếp trước cũng chưa từng kết hôn. Ở thời đại này, cô đương nhiên không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.

"Đây chính là do anh nói nhé, tôi không có ép anh đúng không?"

"Ừm, đúng vậy!" Nói xong biểu cảm của Tiêu Mặc Hàn trở nên lạnh hơn, sau đó liền nhắm mắt lại không để ý tới Tô Vũ Ninh nữa.

Tô Vũ Ninh cũng rất thích nghi với hoàn cảnh, cô đứng dậy đi ra ngoài.

Cô phải làm no cái bụng trước đã, no nê rồi mới có sức giải quyết việc trước mắt.

"Mày đúng là cái đồ sao chổi, tao bỏ tiền cưới mày về, đấy là phúc của nhà mày. Tiêu Hàn nhà chúng tao, vì dân vì nước mà bị thương, vinh dự biết bao, mày là cái gì mà dám coi thường nó hả?

Tô Vũ Ninh vừa mới mở cửa ra, liền ăn một chổi đập vào vai.