Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 90




CÔNG VIÊN TRÒ CHƠI

Cố An trầm khuôn mặt về nhà, vừa vào cửa đã bị người máy quản gia kêu lên thư phòng.

Gã gõ cửa, liền nghe giọng của cha cho phép vào trong: "Tiến vào."

Sắc mặt Cố Minh cũng không tốt hơn con trai bao nhiêu, một người luôn không chút cẩu thả lúc này đầu tóc đều có chút hỗn độn, ông ngẩng đầu nhìn đến gã, đôi mày liền ninh lại: "Ngươi sao lại thế này? Đánh nhau?"

Cố An rũ mắt: "Bọn họ biết Vương Nhất Bác đang chèn ép ta, cố ý tìm ta gây phiền toái, muốn nịnh hót Vương Thị."

"Phanh......" Tay Cố Minh đập lên mặt bàn thật mạnh "Một đám cỏ đầu tường, còn có ngươi!" Ông chỉ vào Cố An: "Đồ vô dụng, nhiều năm như vậy, cũng không bỏ tâm tư ra bồi dưỡng mấy cái tâm phúc, cư nhiên một người có thể sử dụng đều không có!"

Cố An sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt.

Cố Minh nhìn gã chỉ biết thở dài: "Tính ra chúng ta vận khí không tốt, sau khi Vương phu nhân biết được thân phận thật sự của Tiêu Chiến, xác thật náo loạn với Vương Nhất Bác một trận, hắn cũng hôn mê, chỉ tiếc...". Ngưng một lúc, giọng ông ta đột nhiên chuyển sang căm hận nói: "Chỉ tiếc lúc sau hắn tỉnh lại cư nhiên không phát điên! Từ nhỏ đến lớn mệnh đều ngạnh. Lần này, hắn xem ra là hạ quyết tâm phải đối phó chúng ta, lại tiếp tục đi sâu vào, tổn thất càng nhiều, ngươi đem hạng mục trên tay đẩy đi hết rồi từ chức."

Cố An giương mắt: "Phụ thân, ngài là muốn?"

"Rời Vương thị, mấy năm nay công ty của ta phát triển không tồi, cùng rất nhiều gia tộc đều có sinh ý tới lui, không cần nhìn sắc mặt tên tiểu tử kia nữa."

"Cha muốn bán cổ phần Vương thị?"

"Đương nhiên không, chỉ là mặc kệ mọi chuyện, ngồi chờ chia hoa hồng. Nói không chừng sau này lại có cơ hội, làm tên tiểu tử kia điên thật, ta có cổ phần trong tay, còn có thể đưa ra quyết định bãi miễn chủ tịch."

"Cha thật anh minh."

"Ngươi mau chóng từ chức ở Vương thị rồi đến công ty của ta, về sau cũng là do ngươi tiếp quản."

Cố An đáp ứng cha gã rồi rời đi.

Chờ cửa phòng đóng lại, Cố Minh cùng trợ lý liên hệ, bảo chuẩn bị một ít việc quản lý của công ty.

Đang nói, Cố Minh cảm thấy có chút kỳ quái: "Lão La, ngươi có phải hay không thân thể không thoải mái?"

La trợ lý ngồi ở văn phòng, nghe vậy sắc mặt càng luống cuống, nỗ lực bảo trì trấn định, ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, mấy ngày nay Vương tổng tạo nhiều áp lực, số liệu của hạng mục có chút vấn đề, tôi thức suốt đêm xử lý nên không nghỉ ngơi tốt."

"Vất vả, tên Vương Nhất Bác kia muốn phế ta, ta thuận hắn ý, về sau ngươi liền nhẹ nhàng."

"Cố đổng khách khí."

Trợ lý La nhìn cuộc gọi kết thúc, tay vô lực mà buông xuống đến mặt bàn, cả người như là nháy mắt già nua mười tuổi, dựa cả người vào lưng ghế phía sau. Ánh mắt mê mang một lát, nhưng thực mau lại tỉnh lại.

Ông thiết đến chuyển được tin trước vòng tay giao diện, lại lần nữa một lần nữa nhìn biến, xác định không sai.

Gần nhất có người đã kiểm tra tài khoản của ông hai mươi năm về trước.

Thời gian trùng hợp như vậy, ông lập tức đoán được nhất định là Vương tổng tìm người làm. Lại nghĩ đến những chuyện Cố bí thư gần đây gặp phải, cả người không thể ức chế bắt đầu sợ hãi.

Vạn nhất chuyện bị bại lộ, Cố Minh có thể hay không cũng đem những tội danh đó, toàn đẩy đến lên người ông?

Liền tính Cố Minh không làm như vậy, ông cũng khó tránh khỏi bị trở thành đồng lõa.

Trợ lý La càng nghĩ càng cảm thấy bất an, tự cân nhắc các loại khả năng có thể xảy ra cùng hậu quả, thật lâu sau, sắc mặt của ông mới trấn định hơn một chút.

Lựa chọn một công viên trò chơi được mọi người yêu thích nhất trên mạng, có nhiều bình luận và lượt đánh giá cao. Tiêu Chiến liền lôi kéo Vương Nhất Bác về phòng thay quần áo thuận tiện rồi cùng nhau ra ngoài.

Bởi vì thời gian này là mùa hè nên công viên trò chơi người rất nhiều, bên tai tất cả đều là tiếng thét chói tai cùng hoan thanh tiếu ngữ, không khí phi thường náo nhiệt.

Tiêu Chiến rất hứng thú, sau khi tiến vào cổng liền mua hai cái mặt nạ, nhỏ giọng nói: "Để tránh bị nhận ra tới, ảnh hưởng trải nghiệm."

Sau khi mang xong mặt nạ, Vương Nhất Bác lại giúp cậu mang mặt nạ lên.

Có người đi ngang qua, nhỏ giọng thảo luận: "A! Đôi này thật là ngọt ngào!"

Nghe được, Tiêu Chiến, cong mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Có người khen chúng ta."

Trong mắt Vương Nhất Bác cũng mang theo ý cười, nắm tay cậu hướng vào trong mà đi: "Muốn chơi cái gì?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn tờ hướng dẫn trong tay hắn rồi ngẫm nghĩ "Bắt đầu từ trò cuối cùng trước đi."

Hai người chơi một buổi trưa, chỉ chơi được bốn trò, hai loại tàu lượn siêu tốc, một loại cao, một loại nhiều góc độ xoay tròn, còn có bánh xe quay, cùng với một trò chơi dưới nước.

Từ khu vực trò chơi dưới nước ra tới cũng đã năm giờ chiều, Tiêu Chiến chơi vô cùng vui vẻ, chỉ vào khu vực trò chơi phía trước: "Hôm nay không đủ thời gian, chúng ta có rảnh lại đến, em muốn đi thể nghiệm vũ trụ."

"Hiện tại cũng có thể đi."

"Giờ này đã hạn chế người vào rồi."

"Không việc gì, để tôi liên hệ với giám đốc công viên trò chơi. Nếu em thích, lần sau đến tôi sẽ đặt trước tất cả các trò chơi, không cần xếp hàng."

"Không được nha, công viên trò chơi phải có nhiều người mới có không khí. Tựa như vừa rồi chơi tàu lượn siêu tốc, mọi người cùng nhau thét chói tai mới sảng khoái."

Vương Nhất Bác nghĩ đến biểu cảm vui sướng thét chói tai của Tiêu Chiến vừa rồi, khóe miệng hơi cong lên: "Vậy ngày mai lại đến."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Cũng được nha."

Vừa mới đi được vài bước, Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác giữ chặt lại: "Từ từ."

Cậu dừng lại: "Làm sao vậy?"

Sau đó chỉ thấy Vương Nhất Bác lui về phía sau một bước, ngồi xổm xuống, đem ống quần của Tiêu Chiến xoắn lên trên một đoạn che đi chỗ bị ướt.

Khi Tiêu Chiến thấy được hành động này của hắn, tim cậu đã đập nhanh hơn một chút. Người đi ngang qua có không ít người nhìn lại đây, hưng phấn lại hâm mộ.

Động tác của Vương Nhất Bác rất lưu loát, sau khi xoắn xong cả hai bên thì đứng dậy, nắm tay Tiêu Chiến đi ra ngoài: "Đợi lát nữa trở về xe thì thay ra."

Cúi đầu nhìn nhìn ống quần của chính mình, xong Tiêu Chiến lại nhìn hắn: "Ống quần của anh cũng ướt."

"Không sao."

"Kỳ thật em cũng cảm thấy không sao, thời tiết lại không lạnh. Bất quá em đất vui vẻ."

Có người quan tâm cảm giác thật tốt.

Biểu tình của Vương Nhất Bác nhu hòa, ánh mắt thương tiếc, đối phương quá dễ dàng thỏa mãn.

Trở lại xe, Vương Nhất Bác mở ra bên trong xe chắn bản, ngăn cách trước sau tòa, từ ba lô lấy ra một kiện quần vàng nhạt đưa cho Tiêu Chiến, xoay người đưa lưng về phía cậu.

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc quần thắc mắc: "Anh chuẩn bị thứ này khi nào á?"

"Vẫn luôn đặt ở ba lô, dự phòng."

"Vì cái gì muốn dự phòng quần?"

"Không chỉ mỗi quần, còn có áo cùng giày."

"Chuẩn bị mấy thứ này để làm gì?"

Trầm mặc một lát, thanh âm của Vương Nhất Bác hơi khàn trả lời: "Có khả năng em sẽ cần đến, alpha có bạn đời hẳn là đều chuẩn bị."

Tiêu Chiến suy tư một lát, khiếp sợ: "Còn không phải là sợ alpha ở bên ngoài khống chế không được, đem omega như vậy như vậy hả?"

"Không phải...... Không chỉ là ... " Vương Nhất Bác lắp bắp, "Omega sẽ cần đến."

Hắn đối với sự dò hỏi tới cùng của Tiêu Chiến hơi có chút bất đắc dĩ,  tuy rằng cậu đã xem qua sách sinh lý, nhưng hiểu biết cùng lý giải hoàn toàn không phải một khái niệm.

Cậu tựa hồ luôn là đem các loại phản ứng nhớ kỹ, nhưng trừ phi sự tình tới trên người mình, rất ít nghĩ đến.

"Sau khi người yêu lữ tạm thời đánh dấu, tin tức tố sẽ tương đối ổn định, nhưng Omega thành niên tùy thời đều có khả năng lâm vào kỳ phát tình, liền tính là lúc đầu, cũng sẽ đánh vỡ ổn định quan hệ. Nếu thân thể Omega có phản ứng, phía sau sẽ phân bố chất lỏng, quần......"

"Không cần nữa!" Tiêu Chiến nghe đến đây liền đỏ mặt, "Em đã hiểu."

Cậu nghĩ đến cảnh tượng kia, cái loại này tình huống, quần khẳng định sẽ dơ, nếu là ở bên ngoài, quả thực so hiện đại nữ sinh đột nhiên tới kỳ kinh nguyệt còn xấu hổ hơn gấp mấy lần.

Tiêu Chiến đem quần bỏ vào ba lô: "Hôm nay không cần thay, ống quần chỉ ướt một chút, dù sao cũng lập tức trở về nhà."

Vương Nhất Bác xoay người nhìn cậu: "Chúng ta trực tiếp về nhà, sẽ không có người nhìn thấy. Đừng sợ, sẽ không có ai hiểu lầm."

"Em mới không phải sợ bị người ta hiểu lầm!" Tiêu Chiến nâng chân phải hướng lên trên một chút, "Chỉ là cảm thấy không cần thiết."

Tầm mắt của Vương Nhất Bác từ khuôn mặt đỏ ửng của cậu đảo qua, tay ở bên quần không tự nhiên sờ soạng, vị trí bị thấm ướt hơi lạnh lại ẩm ướt: "Sẽ không thoải mái."

"Không sao đâu."