Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 50: Ter 50




Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

*****

Hôm nay Vương phu nhân mặc một bộ lễ phục thắt eo màu vàng nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn vừa tuổi trẻ lại vừa có khí chất.

Vương Nhất Bác bồi ở bên người bà, một thân tây trang màu đen, phô ra ưu điểm hình thể của hắn. Sắc mặt trầm ổn, bộ dáng thành thục ổn trọng, làm không ít Omega trẻ tuổi đỏ mặt.

Vương phu nhân mang theo Vương Nhất Bác đi gặp khách, mặc kệ đối mặt với phản ứng gì, biểu tình của hắn không chút sứt mẻ, nói chuyện cũng chỉ ít ỏi mấy từ.

Đột nhiên, khách nhân giữa đại sảnh truyền đến một trận ồn ào, không ít người nghe được động tĩnh mà nhìn ra cửa.

"Tô thiếu cư nhiên mang theo hai vị Omega, đều thật xinh đẹp."

"Vị bên trái là Omega nhà ai? Ta như thế nào một chút ấn tượng không có."

"Hình như là ông chủ nhỏ của Vọng Nguyệt Chi Hạ, đang sở hữu ba cây linh thực cấp A!"

"Đúng vậy, là cậu ta, con trai trưởng của Tiêu gia."

" Đã cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ rồi."

"Lúc ta tiến vào nhìn thấy cậu ta và Tiêu thiếu đi cùng nhau, như thế nào Tiêu thiếu lại cùng Lâm thiếu thân mật?"

"Hừm, người trẻ tuổi mê chơi là chuyện bình thường."

Các loại nghị luận vang lên, biểu tình của Vương Nhát Bác khẽ sứt mẻ, ngón tay nắm chặt lại, tầm mắt quét về phía cửa, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên.

Thiếu niên mặc áo sơ mi, áo khoác áo vest màu lam, trông cả người dong dỏng cao, càng hiện rõ eo thon chân dài.

Cần cổ mang nơ màu lam sẫm bằng nhung mềm mại, tăng thêm một tia nghịch ngợm, phối cùng cúc tay áo bằng kim cương, mỗi khi cử động sẽ bị ánh đèn chiếu vào loé lên ánh sáng nhàn nhạt, chỉnh thể điệu thấp nhưng lại xa hoa, mái tóc đen được chải chuốt chỉnh tề, ngũ quan tinh xảo nhìn không sót thứ gì, con ngươi màu nâu dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm trong sáng, có chút đạm mạc, mà này vừa lúc sẽ càng kích phát ham muốn chinh phục của Alpha.

Vương Nhất Bác nghe nghị luận bên tai, mày nhíu lại, sắc mặt càng hiện lên nghiêm túc.

Thiếu niên là cùng Tô Duệ cùng nhau tới?

Nhưng hiện tại, Tô Duệ cùng Lâm Mông cử chỉ thân mật, thiếu niên đứng ở bên cạnh, tình cảnh rất xấu hổ.

Sắc mặt hắn thâm trầm, mặc dù biết thiếu niên cùng Tô Duệ không có quan hệ, cũng biết Lâm Mông cùng Tô Duệ mới là một đôi, trong lòng hắn vẫn là nhịn không được đau lòng thiếu niên.

Cảnh tượng hôm nay làm hắn phải suy nghĩ, có thể sau này thiếu niên gặp được người khác, người đó nhất định sẽ không xuất quỹ, sẽ không phản bội thiếu niên hay sao?

Giờ khắc này Vương Nhất Bác sâu sắc ý thức được, trừ bỏ chính mình, hắn căn bản là không yên tâm bất luận kẻ nào cùng thiếu niên ở bên nhau.

Không chỉ có không yên tâm, càng không muốn, không cho phép.

Đối với việc bị mọi người vây xem nghị luận Tiêu Chiến cũng mặc kệ, không có một chút câu nệ.

Lâm Mông lo lắng mà liếc cậu một cái, thấy thần sắc cậu tự nhiên mới phào nhẹ nhõm: "Thực xin lỗi, tôi không biết sẽ khiến người khác hiểu lầm thế này, đợi chút là có thể giải thích rõ ràng."

Tiêu Chiến cười cười: "Không có việc gì, đâu phải cậu kêu những người đó nghị luận chứ."

Đi đến trước mặt Vương phu nhân, Tô Duệ phi thường lễ phép chào hỏi, lại nói câu chúc mừng.

Sau Tô Duệ là Lâm Mông, Lâm Mông rất dễ được người lớn yêu thích, nói xong lời chúc mừng, trên mặt Vương phu nhân tươi cười càng sâu.

Lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, hai người tầm mắt vừa lúc giao nhau. Cậu đánh giá hắn, nhanh chóng cụp mắt xuống.

Vừa nhìn thấy, hôm nay khí sắc của Vương Nhất Bác rất tốt, nhưng cậu nhận ra sắc mặt của hắn là được trang điểm điều chỉnh qua, thoạt nhìn phi thường tự nhiên, cùng bình thường không có gì khác nhau.

Nhưng nếu thật sự tự nhiên sao lại phải trang điểm? Chỉ có thể hai ngày này trạng thái không có chuyển biến tốt, thậm chí khả năng càng kém hơn nên mới như vậy.

Vương Nhất Bác thấy mi tâm của Tiêu Chiến nhăn tít, tâm đột nhiên trầm xuống, dĩ vãng thiếu niên nhìn đến hắn, luôn là cười đến vô cùng xán lạn.

Thật sự từ bỏ sao?

Trái tim của hắn co chặt, chung quanh không khí giống như trong nháy mắt đình trệ.

Tiêu Chiến đảo qua liếc mắt một cái, Lâm Mông nói đã chúc mừng xong, cậu thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Vương phu nhân, nói ra không xuất sắc cũng sẽ không làm lỗi chúc mừng: "Chúc người thân thể khỏe mạnh, vạn sự hài lòng."

Vương phu nhân cười cười: "Cảm ơn."

Thiếu niên trước mặt diện mạo tốt khí chất cũng không tồi, bà nhớ lại một lượt tư liệu về các Omega chưa lập gia đình mà mấy ngày nay vừa xem qua, nhưng một chút ấn tượng cũng không có.

Vươbg phu nhân xin lỗi mà cười: "Thân thể của ta khang phục không lâu, rất nhiều người đều không nhận biết, đây là thiếu gia nhà ai?"

Lâm Mông cười nói: "Cậu ấy là bạn của con, trước khi đến đây thân thể con không thoải mái lắm nên mời cậu ấy đến hỗ trợ làm bạn nhảy của A Duệ, người khác con không yên tâm. Nghỉ ngơi một chút thân thể đã tốt rồi, nghe nói hôm nay rất náo nhiệt nên con cũng đến, vừa lúc cùng hai người họ gặp nhau ở cửa."

Vừa nghe nói như vậy, không ít khách nhân đều mặt lộ vẻ bừng tỉnh, nguyên lai là như thế.

Tiêu Chiến khóe miệng hơi cong, đây là Lâm Mông ở cửa nói ' biện pháp ', tìm cái lý do, làm hợp lý hoá sự xuất hiện của cậu ở buổi tiệc.

Vì thế Vương phu nhân cũng hiểu được, thiếu niên này gia thế tất nhiên giống nhau, bằng không Lâm gia thiếu gia không cần phải giải thích như vậy, thiếu niên cũng sẽ không thể không có thiệp mời.

Vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này Vương Nhất Bác mới mở miệng: "Hồng Cầu Quả là của cậu ấy."

Vương phu nhân kinh ngạc liếc hắn một cái, thực mau cười nói với Tiêu Chiến: "Nguyên lai là ân nhân của ta, thật là thất lễ, hẳn là ta phải tự mình cho con đưa thiệp mời."

Tiêu Chiến khó hiểu mà nhìn Vương Nhất Bác một cái, đáp lời Vương phu nhân: "Không cần khách khí, Vương tổng cũng đã giúp đỡ con rất nhiều việc."

Vương phu nhân ân cần: "Vẫn muốn cảm ơn, nhưng hiện tại khách nhân nhiều, không tiện nhiều lời, các con tùy ý chơi."

Ba người chiếm không ít thời gian, phía sau khách nhân không tiện tới gần, thấy bà nói như vậy, bọn họ khách khí vài câu tránh ra.

Tô Duệ: "Tôi cùng Mông Mông đi chào hỏi vài người."

Tiêu Chiến ngồi xuống một góc sô pha: "Tôi ngồi nghỉ một lát."

Hôm nay có rất nhiều người giàu có, là cơ hội tốt để kết giao, cũng là nơi tốt nhất để gặp mặt đối tượng, ở chỗ này chọn người, gia thế luôn là sẽ không sai.

Bởi vậy khách mời cơ hồ đều ở bên ngoài sinh động, sô pha trong góc ngược lại thực an tĩnh.

Tiêu Chiến một bên cầm điểm tâm, một bên cầm đồ uống. Buổi chiều thay lễ phục xong lại trang điểm rất tốn thời gian, lúc 6 giờ rưỡi cậu thừa dịp Lâm Mông trang điểm mà ăn chén mì nhưng cũng không chống đói được bao lâu.

Điểm tâm ở đây ăn rất ngon, vị ngọt ngọt mà không nị, nguyên vị mềm mại, Tiêu Chiến rất thích

Vì bảo đảm vệ sinh, đĩa đựng điểm tâm làm bằng giấy dùng một lần, tinh tế nhỏ xinh, một đĩa thực tế không có bao nhiêu, cậu ăn xong một khối cuối cùng vẫn còn chưa no, lại đi tìm thêm cái gì đó lót dạ.

Vừa mới đứng ở bàn ăn thử một khối bánh ngọt, tầm nhìn đã bị che khuất, có người đứng chắn ánh đèn.

"Mày không thấy mất mặt hả quỷ chết đói đầu thai?"

Tiêu Chiến nhíu mi, quay đầu liền thấy Tiêu Ngạo hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu.

Tiêu Chiến đối với tiểu hài tử tính tình tiện nghi này không có kiên nhẫn, cũng lười phản ứng, quay đầu tiếp tục ăn.

"Mày...!" Tiêu Ngạo bị bỏ qua, sắc mặt khó coi, bắt lấy bả vai Tiêu Chiến dùng sức lắc lắc, "Tao đang nói chuyện với mày đó!"

Tô Lăng không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên ra tay, lúc đang nhai điểm tâm, bị giật mình cắn phải đầu lưỡi, đau đến mặt cậu nhăn lại, nước bọt vì bị kích thích dồn dập tăng lên, ngay sau đó mùi máu tươi ở trong miệng lan ra, làm cậu vô cùng không thoải mái.

Trong nháy mắt, bực bội lên đến đỉnh điểm.

Tiêu Chiến cầm lấy đĩa cơm mình vừa mới xúc ném tới, bởi vì đầu lưỡi đau, trong miệng lại là hỗn hợp nước bọt cùng với máu, nói chuyện không được tự nhiên:" Cút."

Tiêu Ngạo theo bản năng muốn tránh, tay đang nắm bả vai của Tiêu Chiến vội vàng buông ra, lùi về phía sau một bước, nhưng hai người khoảng cách quá gần, cơm đĩa trực tiếp bay đến trên mặt cậu ta.

Tuy rằng trọng lượng nhẹ, nhưng Tiêu Chiến dùng sức không nhỏ, khoảng cách lại gần, lưu lại trên trán Tiêu Ngạo một bệt đỏ rất nhỏ.

Bởi vì Tiêu Chiến chỉ vừa mới xúc cơm còn chưa kịp ăn, nên một đĩa cơm đầy đều dính đầy trên mặt Tiêu Ngạo, rơi xuống tây trang, còn có một chút dầu mỡ mượt mà, thoạt nhìn phi thường chật vật.

Tiêu Ngạo hoàn toàn ngây ngốc, đánh chết cũng cũng không thể tin được Tiêu Chiến dám động thủ, cậu ta sững sờ tại chỗ nửa ngày, khi chớp mắt có hạt cơm từ lông mi rơi xuống, đưa tay lau mặt, lại cúi đầu nhìn tây trang của mình.

Kinh ngạc, sợ hãi, ủy khuất đồng thời ập vào trong lòng, Tiêu Ngạo khóc lớn lên.

Tiêu Chiến đứng vững lại, chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh súc miệng, bị phản ứng này của đối phương làm đứng hình ngay tại chỗ.

Cơm đĩa rơi xuống đất không có phát ra âm thanh, động tĩnh của bọn họ bên này vốn dĩ chỉ có người ở gần mới chú ý tới.

Bây giờ Tiêu Ngạo khóc đến kinh thiên động địa, toàn bộ tầm mắt đều nhìn lại đây.

Tiêu Chiến: "......"

Cậu nhìn đối phương khóc đến thở hổn hển, không biết phải làm thế nào. Từ sau khi hết đi nhà trẻ, cậu chưa thấy qua loại trận pháp khóc lóc thế này.

Đầu lưỡi của cậu đau, ở trong miệng có mùi máu tanh nồng khó chịu, bên tai tiếng khóc làm hắn cảm thấy váng cả đầu.

"Tiểu Ngạo!" Triệu Hàm chân mang giày cao gót, tốc độ lại không chậm, nhanh chóng chạy tới ôm lấy bả vai của Tiêu Ngạo.

Nhìn bộ dáng của Tiêu Ngạo thê thảm hề hề, sắc mặt bà thoáng chốc thay đổi, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, đem Tiêu Chiến đẩy mạnh một cái, âm thanh bén nhọn: "Cậu đã làm gì nó? Cậu cư nhiên dám đánh nó?"

Tiêu Chiến không tránh được, thân thể bị đẩy mà lắc lư, làm cậu vẫn luôn chịu đựng không có nuốt máu ở trong miệng nhưng vẫn không được, cậu cắn răng thật mạnh, mím chặt môi, nhưng mà vẫn là có máu chảy ra bên khóe môi.

"Chiến Chiến!" Lâm Mông kinh hô, nhấc chân liền muốn đi tới gần Tiêu Chiến.

Có người so với Lâm Mông càng nhanh hơn, Vương Nhất Bác lướt qua Triệu Hàm đỡ lấy Tiêu Chiến, âm thanh từ trước đến nay luôn trầm ổn bỗng hơi run rẩy: "Nơi nào không thoải mái?"

Tiêu Chiến đã nhẫn đến mức tận cùng, cậu bắt buộc phải nhổ ra. Nhưng cũng bất chấp rất nhiều, cố gắng đẩy tay Vương Nhất Bác ra Cố Lệ Hằng tay, mặc kệ hắn sửng sốt, xông thẳng vào phòng vệ sinh.

Không ai chú ý Tiêu Chiến muốn đi nơi nào, lực chú ý của mọi người hiện tại đều ở trên người Vương Nhất Bác.

Đây là Vương tổng lạnh nhạt nghiêm túc sao?

Cư nhiên có người cự tuyệt Vương tổng quan tâm!

Ui, Omega kia cư nhiên đem Vương tổng đẩy ra!

Chỉ có Vương Nhất Bác tầm mắt vẫn luôn ở trên người Tiêu Chiến, thấy cậu đi phòng vệ sinh, hắn muốn đi theo nhưng chỉ được hai bước liền dừng lại, nhìn về phía Lâm Mông: "Phiền cậu đi xem Tiêu Chiến một chút."

Lâm Mông từ khiếp sợ trung hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được được."

Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Phòng vệ sinh."

Lâm Mông xoay người chạy về hướng phòng vệ sinh chạy.

Vương Nhất Bác lạnh mặt nhìn Tiêu Ngạo: "Cậu đã làm cái gì?"

Câu này trước đó không lâu Triệu Hàm đã hỏi chuyện, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, nghe thấy cảm giác nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống không ngừng.

Tiêu Ngạo sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cậu ta cũng không biết Tiêu Chiến như thế nào lại hộc máu: "Tôi..., tôi chỉ là chạm nhẹ vào vai của anh ta. Sức của tôi rất nhỏ, chỉ lắc lắc vài cái mà thôi."

Vương phu nhân hoà giải: "Hẳn là hiểu lầm, ta xem động tác của Tiêu Chiến rất nhanh, không giống như có vấn đề gì lớn."

Sau đó bà lại quay sang nói với Triệu Hàm: "Tiêu phu nhân mang Tiêu thiếu đi sửa sang lại một chút đi, ta sẽ để bác sĩ xem qua cho Tiêu thiếu."

Cá: Ủa alooo?????

Triệu Hàm gương mặt thoáng hòa hoãn: "Làm phiền Vương phu nhân."

Tiêu Ngạo sắc mặt đỏ bừng: "Con không bị thương."

Triệu Hàm bị đứa con trai ngu ngốc làm cho tức giận đến cắn răng, trừng mắt liếc Tiêu Ngạo một cái: "Bác sĩ kiểm tra rồi mới biết được."

Sau đó bà lôi kéo Tiêu Ngạo đi.

Sau khi giải quyết xong, Vương phu nhân nhìn Vương Nhất Bác một cái, tiếp tục chiêu đãi khách nhân còn lại, không khí rất nhanh náo nhiệt trở lại, người phục vụ đem thức ăn trên mặt đất dọn sạch sẽ, hết thảy khôi phục bình thường.

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, tầm mắt rơi xuống nơi thân ảnh của Tiêu Chiến biến mất.

Ngơ ngẩn ngẩn ngơ.