Cảm ơn bạn benkei619, 0988901994 và vtl1996 đã ủng hộ tlt và KP cho truyện!!
----
Bị Ngữ Yên đột nhiên tập kích, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ướt át cùng mùi hương nhạt đặc trưng của xử nữ, Lâm Minh đầu tiên hơi sững sờ một chút nhưng rất nhanh đã cười thầm trong lòng, bắt đầu đoạt lại quyền chủ động.
Đầu lưỡi hắn như một con linh xà tiến quân thần tốc xâm chiếm khoang miệng của Ngữ Yên, dùng sức mà khuấy đảo bên trong, thoả thích mút lấy.
Một đôi dâm thủ dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, vòng ra sau đặt lên kiều đồn phì nhiêu mà nắn bóp, thuận tay còn vỗ mạnh lên tạo thành những âm thanh " chát chát "dâm đãng.
Ngữ Yên mặt đẹp ửng hồng, bị phi lễ trước mặt đông đảo thành viên Hồn tộc khiến cô nhục nhã đến cực độ, nhưng vì nghĩ đến sinh mệnh của gia gia và tộc nhân mà không dám phản kháng chút nào, ngược lại còn hết sức phối hợp để hắn cởi đi y phục.
Lâm Minh liếc mắt nhìn Hư Vô Thôn Viêm một cái, kẻ sau đang xem xuân cugn đồ miễn phí lập tức rùng mình, vội vội vàng cung kính cúi đầu
" Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thuộc hạ xin phép cáo từ không quấy rầy chủ nhân nữa!!"
Nói xong, cảm nhận áp lực quanh thân biến mất thì Hư Vô Thôn Viêm mới nhẹ thở phào một hơi, lắc người một cái lập tức xé rách không gian mà trốn đi thật xa, thần sắc hoảng hốt như bị tử thần bám theo.
Thoáng cái, hiện trường ngoại trừ Lâm Minh và Hồn Chấn Thiên thì đã không còn bất kỳ nam nhân nào.
Tất nhiên, hắn cũng đã lập ra một kết giới nhỏ khiến tầm nhìn của Hồn Chấn Thiên trở nên mơ hồ, tuy vậy vẫn đủ để chứng kiến cảnh mà cháu gái mình bị làm nhục. ( Giống như JAV đánh mosaic che lại vậy)
Cung y rơi xuống, để lộ ra một mảnh da thịt trắng hồng khiến người ta phải mê mẩn, Lâm Minh hứng thú mà nhìn lấy nữ thể đầy đặn hoàn mỹ trước mắt, dục hoả trong người cứ bốc cao lên, cự vật dươi háng gầm thét dữ dội mà xé tan chiếc quần làm từ da Lục cấp ma thú mà vươn lên ngạo nghễ.
Trông thấy thứ to lớn đó, trong nội tâm Ngữ Yên thất kinh, chỉ nghĩ đến chốc lát nữa thôi thì tiểu huyệt nhỏ bé của mình sẽ bị nó đâm phá thì cô đã sợ đến muốn tè ra.
" Sẽ chết...tuyệt đối sẽ bị đâm chết!"
Trong nội tâm của Ngữ Yên liên tục thét gào lấy cùng một câu, tuy nhiên không đợi cô phản ứng thì Lâm Minh đã phất tay lấy ra một chiếc giường lớn xa hoa, sau khi cố định nó lơ lửng trên không thì không chút thương hương tiếc ngọc mà ném Ngữ Yên lên đó.
Bản thân hắn cũng rời khỏi chiếc ngai vàng của mình mà đạp không từng bước từng bước tiến đến trước mặt cô, dùng hai ngón tay nâng chiếc càm thon của Ngữ Yên lên mà cảm thán
" Không hổ danh là Bách Thế Âm Huyền thể, trời sinh chính là một yêu tinh hại người. Hôm nay bổn thiếu gia phải trừng trị nhà ngươi tạo phúc cho muôn dân!!"
Vô sỉ đạo lại một câu của các bậc cao tăng đắc đạo, Lâm Minh nhếch môi nở nụ cười tà yêu mị một ngón tay ấn vào mi tâm Ngữ Yên, khắc hoạ ra một ma trận nhỏ màu hồng phấn trên đó.
" Ngươi biết thứ đó là gì không??"
" Ma trận đó được gọi là Thiên Dục, nó sẽ chuyển hoá âm lực trong cơ thể nữ nhân thành dâm dược cường đại nhất. Mà ngươi thì bách thế đều là âm thể, thử nghĩ xem lượng âm khí nhiều đến mức nào...."
Lâm Minh thú vị nói, một ánh mắt tặc không ngừng đảo qua đảo lại những điểm mẫn cảm của Ngữ Yên.
" Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thế này...hức..hức..."
Cảm nhận cơ thể ngày càng nóng lên, nhũ phong và hạ thân cũng bắt đầu truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nước mắt Ngữ Yên lại một lần nữa như mưa rơi ra, bộ đạng điềm đạm đáng thương càng khiến hắn nổi lên dục vọng chà đạp.
" Ta có một trò chơi... Chỉ cần ngươi chiến thắng thì chẳng những Hồn Chấn Thiên mà cả Hồn tộc đều sẽ được buông tha. Thế nào??"
" Thật sự "
Ngữ Yên ngước lên đôi mắt long lanh ẩm ướt của mình nhìn chằm chằm Lâm Minh, mặc dù chính cô cũng hiểu trò chơi này chắc chắn sẽ không dễ dàng nhưng cô vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi
Biết đâu....biết đâu sẽ.....!!!
" Ta không cần thiết gì phải lừa ngươi!!! Dù sao bản thân ngươi cũng đã là món đồ thuộc sở hữu của ta rồi, chỉ vì nhàm chán nên mới đùa một chút thôi!!"
Lâm Minh nhún vai ra vẻ không sao cả nói, mà sự thật cũng là vậy, mục đích của hắn hôm nay cơ bản đã đạt được, giờ là lúc nên vui đùa rồi.
( Tác: mi là con nít à, hay trẻ trâu, nhể!!)
" Thế nào, đồng ý hay không?"
Ngữ Yên cắn nhẹ môi hồng, sau đó gật gật đầu, nội tâm thầm thấp thỏm không biết bản thân sẽ gặp lăng nhục như thế nào sắp tới.
" Rất tốt "
Lâm Minh cười tà, sau đó nhẹ ngoắc tay, từ bên dưới nhóm nữ tử có hai người theo đó bị cách không kéo lên.
Và cũng như Ngữ Yên, họ bị hắn lột trần trụi rồi khắc lên Thiên Dục ma trận, ném vào bên cạnh cô.
" Bà bà, mẫu thân "
Ngữ Yên hoa dung thất sắc hét lên một tiếng, sau đó dùng cả tay chân bò tới nâng lên hai người, ca ba ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dung mạo của cả ba giống nhau đến bảy phần, chỉ khác ở người sau càng phong vận thành thục hơn người trước.
" Tố Tố.....Ngữ Tình....."
Hồn Chấn Thiên bên kia mí mắt như muốn rách ra, hai hàng huyết lệ chảy xuôi, không tiếc thiêu đốt thọ mệnh bản thân mà giãy dụa hòng thoát khốn, sự điên cuồng khiến những sợi xích vô sắc cũng phải lung lay.
" Tch "
Nữ Oa tặc lưỡi như nhìn một con giòi bọ đang bò lúc nhúc, sau đó truyền thêm lực lượng vào bên trong những sợ xích sắt khiến nó trở nên cứng cáp hơn, đồng thời cũng ra tay phong ấn tu vi Hồn Chấn Thiên khiến hắn ngừng lại việc thiêu đốt thọ mệnh.
" Ngoan ngoãn ở đó mà xem nữ quyến mình bị cưỡng gian đi....được chủ nhân để ý đến chính là phúc phần trăm đời của các ngươi rồi. Biết ơn đi, đồ rác rưởi!!"
" Phúc phận cái
**, ta nguyền rủa các ngươi
** "
Hồn Chấn Thiên hận ý ngút trời tuyệt vọng gào thét, nhưng Lâm Minh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ chỉ nở nụ cười dâm mà nhìn cảnh đẹp trước mắt.
" Bà bà...bà làm gì vậy.....??"
" Ngữ Yên, ta nóng....ngứa quá...aaaaaaaaa...ta muốn điên rồi...."
Hồn Tố Tố, mỹ phụ mặn mà thê tử kết tóc xe duyên của Hồn Chấn Thiên, đầy mặt hồng xuân mà mê ly hôn lên khắp nơi trên người cháu gái mình, còn đâu một vị phu nhân uy nghiêm cao quý hằng ngày nữa, giờ đây dưới Thiên Dục ma trận đã trở thành đãng phụ khát tình.
" Ngữ Yên...mẫu thân yêu con....yêu con từ rất lâu rồi....ư ư ư...."
Bên kia, Hồn Ngữ Tình cũng không khá hơn chút nào, vục mặt vào một bên nhũ phong trắng mịn mà hôn hít mà liếm cắn
" Đừng...aaaaa...đừng mà....dừng lại đi....aaaaaaa..bà bà....mẫu thân...aaaaaa "
Dục hoả trong người Ngữ Yên cấp tốc dâng cao, cảm xúc từ cơ thể như những cơn sóng thần đang liên tục đánh vào lí trí của cô, như muốn xé nát linh hồn mà kéo cô vào thâm uyên của nhục dục.
Ở bên ngoài, Lâm Minh bước tới nâng lên kiều đồn của Tố Tố mà cười tà, cự vật đâm mạnh một cái lập tức chiếm hữu tiểu huyệt của nhân thê thục phụ.
" Trò chơi bây giờ bắt đầu, chỉ cần trong vòng một giờ ngươi không tiết thân lần nào thì xem như thắng. Ha ha, cố lên nào!! Ta rất chi là mong đợi đó!!"
" Súc sinh, buông cô ấy ra....khốn nạn, ta muốn giết ngươi...giết ngươi....Tố Tố...Ngữ Tình...Ngữ Yên....đừng mà....xin ngươi đừng mà...."
Tận mắt nhìn thấy cự vật to lớn mở ra tiểu huyệt của thê tử mình mà tiến sâu vào trong chiếm đoạt, Hồn Chấn Thiên chỉ cảm thấy trái tim như bị một ngọn Thái Sơn ép ngạt, huyết lệ tung hoành mà kêu gào chửi rủa van xin.
" Hahaha, thật chặt, ép mạnh lên...ừ đúng rồi....hahaha, thê tử ngươi chơi thật là sướng......"
Đáp lại, chỉ có tiếng cười càn rỡ của Lâm Minh cùng âm thanh da thịt va chạm và tiếng nữ nhân rên rỉ gọi tình
" Ưm....sướng....aaaaaa...mạnh nữa lên...đâm nát tử cung rồi...ư ư ư....chơi đi...chơi chết ta đi....aaaaaa.....Chấn Thiên....em xin lỗi....ra rồi...ra rồiiiiiiiii "
Hồn Tố Tố đưa tay ra phía trượng phu mà rơi nước mắt rên rỉ, để Lâm Minh từ phía sau không ngừng thúc mạnh, cuối cùng thét dài một tiếng rồi tiết thân.
Đổ ập người xuống thân Ngữ Yên, Hồn Tố Tố mắt phượng hàm lệ hôn lên môi cháu gái, âm thanh nỉ non như bi như hỉ
" Muốn...nữa.....ưm..."
" Hahaha "
Ps: thấy sao, đọc xong nóng người không??