Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 37




Ps: thấy ta để 18+ là tự hiểu nhé, ai dâm tâm chưa đủ thì ta khuyên nên quay đầu là bờ. Ta không chịu trách nhiệm gì đâu nhé!

Đọc truyện là để giải trí, đừng đem vào cuộc sống, hiếp dâm là một tội ác!!

-------

" Ngươi là ai? Vừa nãy đã nhìn thấy được gì rồi?!"

Nhìn một người thanh niên lạ mặt bước ra trong tẩm phòng của mình, Bạch Linh Tú lập tức lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm lụa trắng che lại thân thể mỹ lệ, đồng thời hướng Lâm Minh nghiêm mặt quát hỏi

Còn Bạch Linh Hi thì đã sớm chui vào trong chăn, chỉ để lộ ánh mắt nhu nhược mang theo sợ hãi nhìn ra ngoài.

" Ta, là kẻ thù giết phụ thân ngươi, cái gì cần thấy ta đều thấy rồi, không cần che che lấp lấp làm gì nữa đâu!"

Lâm Minh tùy ý nói, ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống thân thể nửa che nửa lấp của Linh Tú, đặc biệt dừng lại khá lâu nơi bàn tay ướt đẫm nướt bọt và một vũng nước lớn trên giường.

Thấy ánh mắt đó của hắn, Linh Hi khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, hai mắt rưng rưng khóc nức nở.

" Giết phụ thân ta, chỉ dựa vào tên tôm tép không có tu vi như ngươi. Chết đi!!"

Bởi Lâm Minh đã sớm thu lại khí tức bản thân nên trong mắt Linh Tú hắn chỉ là một kẻ tầm thường, lập tức cười lạnh lùng tạo ra một trảo ảnh bằng đấu khí tấn công đến.

Đối mặt với tình huống này Lâm Minh chỉ khẽ cười, sau đó trong ánh mắt khó tin của nhị nữ mà một cái phất tay đánh ta trảo ảnh, sau đó lắc người lập tức xuất hiện trước mặt Linh Tú, ra tay phong ấn tu vi Đấu Tôn của đối phương.

Không thể không nói, cô nàng Linh Tú này quả nhiên là một thiên tài tu luyện, chỉ chưa đến trăm tuổi mà đã là Đấu Tôn, nếu tiếp tục thêm vài trăm năm nữa thì Long Tộc chắc chắn sẽ có thêm một vị Đế cấp.

" Ngươi... ngươi làm gì ta? Khốn kiếp!"

Bị Lâm Minh một cái đẩy nhẹ ngã xuống giường, Linh Tú lồm cồm chống nửa người trên dậy hai mắt phún lửa mắng lên.

Chỉ là đối mặt với kẻ da mặt dày còn hơn tường thành như Lâm Minh thì chỉ là vô dụng, hắn dùng một bàn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Linh Tú khiến đối phương nhìn thẳng vào ánh mắt của mình.

Ma pháp đọc ký ức phát động, ở trong đôi mắt của Lâm Minh thì Linh Tú đã chẳng còn có bí mật gì.

Và cuối cùng hắn cũng biết tại sao cô nàng này lại biết việc mình và Linh Hi là đại đạo hạt giống, cũng biết được quá trình đi đến con đường bách hợp của cả hai.

Hóa ra, năm năm trước trong một lần dạo chơi ở bên ngoài, Linh Tú đã từng đến Ô Thản Thành, và không có gì ngạc nhiên khi cô gặp gỡ " chân mệnh thiên tử " của mình là Tiêu Viêm.

Hai người chơi đùa với nhau chỉ ba ngày, và trái tim cô gái đã bị bắt mất, lần đầu tiên rung động với một đứa nhóc chỉ mới 11 tuổi.

Sau đó, một vụ đánh ghen long trời lở đất giữa Huân Nhi và Linh Tú diễn ra.

Cụ thể hơn là Huân Nhi đã sai khiến Lăng Ảnh ra tay " hiếp " Linh Tú suốt ba ngày liền, nhưng trong lúc nguy cấp thì cô ấy bất chợt thức tỉnh một ít trí nhớ kiếp trước dùng bí pháp trốn mất, nhờ vậy mà bảo trì được trinh tiết bản thân, tu vi cùng từ đó tăng nhanh như tên lửa, chỉ năm năm mà đã từ một Đấu Hoàng trở thành Đấu Tôn.

Tất nhiên, sau khi có được trí nhớ kiếp trước thì Linh Tú cũng khiếp sợ bản thân vậy mà chỉ là một con cờ của Hiên Viên dùng để đối phó Thiên Ma, kể cả muội muội Linh Hi cũng vậy.

Mà một thiên chi kiêu nữ kiêu ngạo như cô làm sao có thể chấp nhận việc đó, cho nên trong âm thầm đã huấn luyện lấy Linh Hi biến đối phương trở thành một con điếm của riêng mình, mục đích duy nhất chính là ngăn cản Hiên Viên, nắm giữ lấy vận mạng bản thân.

Không thể không nói, Lâm Minh có chút khâm phục cô nàng này, vì một tia hi vọng tự do mà có thể ra tay tàn nhẫn với cả em gái ruột thịt.

Tuy nhiên, khâm phục thì khâm phục, hắn vẫn không có dự định buông tha cho cả hai người đối phương, lập tức sử dụng thần thông khống hồn.

Ánh mắt Linh Tú và Linh Hi thoáng chốc dại ra.

" Ta là ai?"

Lâm Minh hỏi Linh Tú

" Ngươi là kẻ đáng chết!".

Linh Tú trả lời, khiến mặt Lâm Minh có chút đen lại, xem ra cô gái này là hận chết mình rồi!

" Ngươi có muốn thoát khỏi Hiên Viên không?"

" Muốn "

" Vậy ngươi có biết Hỗn Độn Thiên Ma là ai không?"

" Biết, là kẻ thù của Hiên Viên "

" Vậy muốn đối phó Hiên Viên thì ngươi sẽ phải đầu phục Thiên Ma đúng không?"

"...". Linh Tú trầm mặc lại một chút, sau đó gật gật đầu " Phải ".

" Ta chính là Thiên Ma, như vậy ngươi cũng sẽ nhận ta làm chủ có đúng không?"

Lâm Minh mang theo ý cười nói, còn cố ý thay đổi hai từ " đầu phục " thành " nhận ta làm chủ ".

" Vâng "

" Vậy ngươi phải gọi ta là gì?"

" Chủ nhân "

Cứ vậy, Lâm Minh dần dần vặn vẹo lấy ý thức của Linh Tú, quán thâu vào trong linh hồn đối phương vô số mệnh lệnh phải phục tùng mình, cũng tốt là hạt giống đại đạo của Linh Tú đã ô nhiễm sẵn nên hắn cũng không mất quá nhiều công sức.

Tiếp theo, là đến Linh Hi, Lâm Minh lần này cực kỳ tà ác thay đổi tư tưởng của đối phương khiến cô ta trở nên hận hắn vô cùng, nhưng cũng phóng đại tình yêu với tỷ tỷ lên đến cực hạn, cứ như vậy hắn sẽ có thể cùng đối phương chơi trò chơi cưỡng gian mỗi ngày rồi.

Cứ nghĩ đến cảnh Linh Hi đáng yêu nằm bên dưới bị hắn hung hăng làm nhục mà chỉ biết nghe lệnh tỷ tỷ cắn răng chịu đựng hận hận trừng hắn là Lâm Minh đã thấy nóng cả người rồi, nhất là khi dặt thêm Linh Tú bên cạnh mà chơi một lượt, quả là sướng đến bạo.

Trò chơi bắt đầu, Lâm Minh lập tức khiến cho hai người trở lại bình thường.

" Linh Hi tham kiến chủ nhân "

Linh Hi khuôn mặt hèn mọn lấy lòng lập tức quỳ rạp dưới chân Lâm Minh, khuôn mặt dâm đãng mà tự động bắt đầu liếm lấy bàn chân của hắn.

" Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? Hắn là kẻ giết chết phụ thân, làm sao tỷ có thể quỳ gối liếm chân hắn!"

Linh Hi dùng chăn che lại cơ thể trần trụi, đầy mặt khiếp sợ cùng không dám tin hô lớn.

" Câm miệng, còn không mau lại đây phục vụ chủ nhân!"

Linh Tú ngẩng mặt lên quát lớn, sau đó quay lại cười nịnh nọt với Lâm Minh như sợ hắn không vui.

" Chủ nhân đừng trách, tiểu muội từ nhỏ đã đần độn, không biết rằng ngài đang " cứu vớt " chúng em!"

" Tỷ tỷ ". Linh Hi ủy khuất khóc nấc lên.

" Còn không mau cút xuống "

" Hức hức "

Trong đầu mãnh liệt giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại tình yêu đối với tỷ tỷ mà từ từ bước xuống giường, chỉ là một đôi mắt vẫn mang theo hận ý ngập trời nhìn chằm chằm Lâm Minh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn tin chắc bản thân mình đã sớm chết hàng vạn lần.

" Che che lấp lấp làm gì, cởi ra cho ta, mau trưng lên cái thân thể hạ tiện của ngươi cho chủ nhân nhìn. Xem ra mấy năm nay ta dạy dỗ vẫn chưa đủ đúng không?"

Linh Tú dùng tay ngọc kéo phắt tấm chăn ném đi, để lộ ra đồng thể mê người của Linh Hi, biểu cảm một bộ tiếc hận tiểu muội không biết lý lẽ.

Lâm Minh dâm dật mĩm cười, cứ vậy nhìn lấy hai chị em hành động, tâm hơi động lập tức quần áo biến mất chỉ chừa lại một cái quần lót ngắn.

" Hức hức "

Linh Hi nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ, cố dùng hai tay che lại điểm mẫn cảm của bản thân.

" Quỳ xuống "

" Mau cởi quần chủ nhân ra, nhớ, chỉ được dùng răng, một con điếm thấp hèn như chúng ta thì đây là quy tắc cơ bản nhất!"

Linh Tú một bộ răn dạy em gái ra lệnh, nhưng nội dung lại dâm tà vặn vẹo vô cùng.

Mang lấy nước mắt, Linh Hi quỳ gối dưới chân Lâm Minh, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn vào dưới háng của hắn.

Vừa khóc nấc lên, Linh Hi vừa hé ra chiếc miệng nhỏ của mình, thực sự dùng răng giúp hắn cởi quần ra, để mặc nước dãi theo khóe miệng tràn ra chảy tí tách xuống mặt đất.

Pốc!

Mất sức chính trâu hai hổ kéo quần hắn xuống được, cự vật của Lâm Minh lập tức bắn mạnh ra đập vào mặt Linh Hi tạo nên một âm thanh dâm đãng, khiến một bên má của cô lập tức ửng đỏ, ánh mắt ngơ nhác hoảng sợ nhìn lấy con quái vật trước mặt mình.

" Xột xoạt xột xoạt "
  • Liếm láp liếm láp "
Còn Linh Tú, ngay khi nhìn thấy cự vật của hắn xuất hiện thì hệt như một con điếm dâm đãng lập tức bắt lấy mà nhiệt tình bú liếm, thậm chí là nuốt trọn vào trong họng mà thâm hầu phục vụ.

" Hừ hừ "

Lâm Minh sảng khoái rên khẽ một tiếng, nhìn lấy ánh mắt như muốn ăn tươi mình của Linh Hi mà thi ngược tâm nổi lên, bắt lấy đầu Linh Tú mà mãnh liệt đút vào, khiến đối phương hai mắt trợn trắng nước mắt nước mũi chảy dài ho lên sặc sụa.

" Đừng.. đừng làm đau tỷ tỷ... hức hức... buông tha tỷ ấy đi... ngươi muốn làm gì thì làm ta này! Hức hức!"

Nhìn tỷ tỷ thống khổ, Linh Hi ôm lấy chân Lâm Minh mà cầu khẩn, chỉ là trong đôi mắt vẫn oán hận hắn ta vô cùng.

" Vậy sao, nếu vậy thì.... "