Tát Đặc bị thương không nặng, chỉ cần miệng vết thương không nhiễm trùng thì rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
La Kiều tìm một ít thảo dược giao cho Tát Đặc, để nó ở lại hang núi nghỉ ngơi, chính mình mang theo hai tiểu liệp báo xuất phát đi săn. Con trai đói bụng, trong nhà lại thêm một kẻ ăn chực, nuôi sống gia đình thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Theo thái độ Mông Đế, trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ không tới tìm cậu, này có nghĩa sẽ không có bữa cơm miễn phí. Bất quá một khi con hoa báo này xuất hiện cũng chính là lúc cậu phải ‘cúc cung tận tụy’. La Kiều bắt đầu cảm thấy điều kiện mình trao đổi với Mông Đế vì muốn cứu Tát Đặc thật sự không có lời. Cho dù Tát Đặc nguyện ý trả phí tá túc, ít nhất cũng phải chờ vết thương lành lại mới được.
“Sai lầm lớn a…”
“Ba ba, sai lầm gì a?”
“Không có gì.”
La Kiều vẫy vẫy đuôi, mang theo tiểu liệp báo leo lên gò mối. Gò mối hệt như một cái máy điều hòa thiên nhiên, cho dù nằm bên ngoài hay bên trong đều thoải mái.
Nâng mắt nhìn về phía xa, trên thảo nguyên vắng vẻ không có con mồi nào, đếm móng tính toán, mùa mưa ì ạch vẫn chưa tới, vẫn còn phải chịu đựng những ngày khô ran.
Ngay lúc La Kiều tính toán mang hai tiểu liệp báo đến biên giới lãnh địa thử vận may thì một con kì quái từ mặt đất chui lên. Lỗ tai thật dài, cái mũi cũng thật dài, nó chầm chậm đi tới trước vài bước, sau đó dừng lại dùng cái mũi ngửi ngửi, hai lỗ tai hướng tới trước cẩn thận lắng nghe những âm thanh nhỏ nhặt nhất, sau khi xác định vị trí, nó bắt đầu đi về phía gò mối mà La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đang nằm.
Lợn đất Orycteropus? Không phải loài này chỉ hoạt động về đêm thôi sao?
La Kiều khó hiểu nhìn con lợn đất, hai tiểu liệp báo lần đầu tiên thấy loại động vật này, tuy bọn nó đã được chín tháng tuổi nhưng cư nhiên trên thảo nguyên rất nhiều, con đường nhận thức toàn bộ vẫn còn rất dài.
Huống chi là loài động vật này chuyên hoạt động về đêm. Lúc liệp báo nghỉ ngơi thì chúng mới ra ngoài đi săn.
Thị lực của lợn đất không tốt, điều này làm chúng lúc đi đường luôn nhấp nhô, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tận mắt nhìn thấy nó nó đâm thẳng tới một tảng đá, tuy cuối cùng cũng vòng qua, nhưng chỉ một đoạn đường ngắn ngủn cũng bị nó làm cho chấn động.
Lợn đất sinh sống trong những hang động dưới mặt đất, lấy con mối cùng côn trùng làm thức ăn, bình thường chỉ đi săn vào ban đêm mát mẻ, hành động cẩn thận bí ẩn, luôn tránh né kẻ săn mồi. Lại nói tiếp, nhận thức Mông Đế một khoảng thời gian dài như vậy, từng thấy thực đơn phong phú của hoa báo, còn tận mắt thấy Mông Đế chụp một con vịt trời đang bay, nhưng chưa từng thấy nó ăn lợn đất.
Nhìn bộ dáng ì ạch của lợn đất, La Kiều không nghĩ loài này khó bắt. Hoặc có lẽ, thịt nó không thể ăn?
Hoa báo kiêng ăn sao?
Kia so với liệp báo không kiêng ăn còn kỳ tích hơn.
La Kiều động động lỗ tai, nhìn cơ thể toàn là thịt của lợn đất, quả nhiên, vừa cúi đầu liền nhìn thấy hai tiểu liệp báo mắt lóe sáng nhìn mình.
“Ba ba, thiệt nhiều thịt…”
La Kiều không khống chế được giơ móng che mắt: “Đừng nói nữa, ba ba biết mà.”
Dạy con trai thành thế này, cậu nên kiêu ngạo hay xấu hổ đây?
Lại nói tiếp, hẳn là kiêu ngạo đi? Dù sao cậu cũng dưỡng được tiểu liệp báo không kiêng ăn a.
Khoảng cách của lợn đất cùng gò mối ngày càng gần, nhưng đột nhiên nó dừng lại, hướng về phía gò mối ngửi ngửi. Lợn đất cũng không khó ăn như La Kiều nghĩ, vì thế nó luôn phải cẩn thận né tránh kẻ săn mồi. Thực hiển nhiên, liệp báo cũng nằm trong danh sách kẻ săn mồi, nhưng bởi vì giờ giấc hoạt động bất đồng nên lợn đất rất hiếm khi gặp liệp báo, loài nó thường gặp nhất chính là hoa báo.
Hướng gió thay đổi làm lợn đất ngửi được mùi ba con liệp báo, nó bắt đầu kinh hoảng quay đầu… Muốn quay về hang trốn, không ngờ thị lực quá kém làm nó cứ quay vòng vòng quanh một tảng đá!
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo kinh ngạc, hai tiểu liệp báo thậm chí không tiếp tục yêu cầu bắt con vật kia, đây là lần đầu tiên chúng nó nhìn thấy có loài động vật đi đường thành như vậy.
Nhưng này có nghĩa là sinh mệnh lợn đất được đảm bảo không?
Đương nhiên là không có khả năng.
Cuối cùng, trước lúc lợn đất kịp trốn về hang, La Kiều đã nhảy xuống gò mối, chạy vài bước tới phía sau, một vuốt đè chặt nó.
Sức lợn đất cũng không nhỏ, móng vuốt cũng sắc bén, nhưng La Kiều xảo diệu tránh né được. Cúi đầu, một ngụm cắn vào gáy cổ lợn đất, cắn đứt xương sống lưng nó.
Ở xa không cảm thấy được, lúc tới gần mới phát hiện con lợn đất này khá gầy, có lẽ đây là nguyên nhân nó mạo hiểm ra ngoài vào ban ngày để kiếm tổ mối đi?
Bất quá này cùng La Kiều không có vấn đề gì.
Lúc lợn đất chầm chậm chết đi, hai tiểu liệp báo đi tới bên cạnh, vươn móng vuốt gẩy gẩy thân thể nó, không thể không nói, cho dù gầy nhưng cơ thể nó vẫn toàn là thịt.
La Kiều kéo con lợn đất tới dưới gò mối, gần đấy không có bóng râm cho bọn nó tránh ánh mặt trời gay gắt, chỉ có thể núp cạnh gò mối.
Hai tiểu liệp báo khẩn cấp cắn chân sau lợn đất, La Kiều muốn ngăn cản nhưng không kịp. Mỗi lần bắt giữ được loài kì quái, La Kiều luôn ăn đầu tiên, xác định không có vấn đề mới để hai tiểu liệp báo ăn, nhưng lần này đám nhỏ lại không để cậu có cơ hội này.
“Ba ba, làm sao vậy?”
La Sâm ngẩng đầu, liếm liếm vết máu bên khóe miệng, nhìn La Kiều.
“Cái kia, con trai.” La Kiều nhìn La Sâm, lại nhìn La Thụy vẫn cúi đầu ăn: “Có cảm thấy chỗ nào không thích hợp không?”
“Không có a.” La Thụy ngẩng đầu, nhìn La Kiều: “Ba ba, ngươi cũng ăn đi a.”
Thấy hai tiểu liệp báo thật sự không có vấn đề, La Kiều cũng thả lỏng, tính ra thì lợn đất chỉ ăn côn trùng chứ không phải mấy loại rắn độc bò cạp linh tinh, cậu lo lắng vô ích a.
La Kiều cảnh giác một hồi, xung quanh không hề xuất hiện tung tích của kẻ săn mồi khác mới cúi đầu xé thịt lợn đất ăn.
Hương vị cũng không tệ lắm, lợn đất toàn ăn mối có hàm lượng protein cao, hương vị sao kém được chứ.
Bất quá một con lợn đất cũng không đủ làm ba con liệp báo ăn no, La Kiều vẫn cần tiếp tục đi săn, huống chi trong nhà vẫn còn một vị trách bị thương đang cần thức ăn.
Ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, vẫn không có tung tích kên kên, La Kiều thở phào, chờ hai tiểu liệp báo ăn sạch những bộ phận có thể ăn, ba liệp báo tiếp tục đi tới lãnh địa biên giới.
Cùng lúc đó, trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư, đàn voi Mã Sa đã chiếm cứ đầm nước đầy ắp nước ngọt. Lúc những động vật khác trong lãnh địa tới uống nước đều phải cẩn thận tránh né đàn voi. Trâu thì không để ý nhiều như vậy, chúng nó dựa vào ưu thế số lượng có thể chống lại đàn voi.
Trâu không kiêng ăn, cho dù là cỏ khô cũng có thể cho vào miệng, điều này làm lượng nước hấp thu từ thức ăn của chúng ít đến đáng thương, mỗi ngày đều phải uống nước để bổ sung.
Đầm nước rất lớn, đàn voi không có khả năng rút cạn sạch nước ở đây trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lúc động vật tụ tập luôn phát sinh chút xung đột.
Mùi thuốc súng giữa trâu cùng đàn voi ngày càng nồng, rốt cục, đàn voi ngạo mạng cũng chọc điên đàn trâu, bạo phát một trận xung đột.
Trong lúc hỗn loạn đạp đá, một chú voi con ngã xuống, cũng may không bị gãy chân nhưng cũng mất một lúc mới đứng lên được. Mà một con trâu con không may mắn như vậy, nó bị những con trâu trưởng thành khác giẫm chết.
Nếu sư đàn ở đây thì đã có được một bửa cơm miễn phí, nhưng hiện giờ chúng đang vội vàng đi mở rộng lãnh thổ, hoàn toàn không hay biết những chuyện đang phát sinh trong lãnh địa.
Con trâu con chết đi này chỉ có thể giữ lại cho đám kên kên đang xoay vòng trên bầu trời hưởng dụng.
Bất quá, không riêng kên kên, một con diều hâu cũng tham gia hàng ngũ tranh đoạt thi thể, còn có vợ chồng chó rừng đến uống nước, tất cả đều không bỏ qua bữa tiệc lớn miễn phí này.
Giờ phút này sư đàn Áo La Tư từng bước tiếp cận vùng trung tâm lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ đã bị chúng đuổi chạy tới nơi xa hơn. Nhưng sư đàn Áo La Tư không có khả năng đuổi tận giết tuyệt. Bọn chúng chỉ muốn chiếm lấy vùng lãnh địa rộng lớn hơn mà thôi, với sức chiến đấu cường hãn của Áo La Tư, con mồi ở vùng lãnh thổ mới này hiện giờ đều thuộc về chúng.
Bởi vậy có thể thấy, một con sư tử đực cường hãn đối với sư đàn quan trọng cỡ nào.
Cho dù sư tử cái có giá trị vũ lực cao tới đâu, chỉ cần sư tử đực nghiêm túc, chúng nó vẫn không phải đối thủ.
Thủ lĩnh nhóm sư tử cái Đề Na mang theo bốn con sư tử khác đi săn, con sư tử cái bị thương trong lúc xung đột đang nằm trong bóng râm nghỉ ngơi. Số sư tử cái còn lại chăm sóc lũ nhóc.
Áo La Tư không nghỉ ngơi, nó đi tới đi lui trong đám cây cối xung quanh, cái mũi hít hít cẩn thận phân rõ những mùi vị trong không khí, hơn nữa còn lưu lại dấu cào trên thân cây, cọ cọ mặt cỏ, làm xong hết thảy nó mới đi tới một bóng râm nằm xuống.
Đây là công việc của sư tử đực, khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi chiếm được vùng lãnh địa mới, nó phải đảm bảo an toàn cho sư đàn.
Nhóm sư tử con đã tám, chín tháng tuổi, so với lúc trước càng tràn đầy tinh lực. Chúng vẫn thích leo cây để rèn luyện cơ thể, một nhóc sư tử con thậm chí còn xem rể cây gãy là con mồi mà nhào tới cắn xé. Bất quá chờ chúng nó được hơn một tuổi, những hành vi này cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Theo độ tuổi tăng trưởng, thể trọng cũng không ngừng gia tăng, việc leo cây càng lúc càng khó. Sư tử là vương giả dựa vào sức lực để sinh tồn, đặc biệt là sư tử đực.
Nhỏ tuổi nhất là một nhóc sư tử cái. Hai đứa anh của nó đã chết trong mùa khô, mụ mụ cùng dì đều chăm sóc nó rất cẩn thận nhưng nhóm anh chị lại rất thích bắt nạt nó. Đặc biệt là những con sư tử đực lớn nhất, luôn thích xem nó là con mồi mà nhào tới cắn.
Sư tử cái con thực bất đắc dĩ, nhưng đây là trải nghiệm phải trải qua trong quá trình trưởng thành của nhóm ấu tể, cũng thông qua đó, chúng hiểu được sức mạnh có thể giúp chúng làm chủ cuộc sống.
Nhóm sư tử cái cũng không can thiệp vào hoạt động của đám nhóc, chỉ có những lúc quá đáng thì mới ra mặt xua chúng.
Ba con sư tử bị thương nằm ở bóng râm, giúp nhau liếm vết thương, một con có thương thế khá nghiêm trọng, nó suýt chút nữa bị Ai La cắn thủng cằm. May mắn không tổn thương phần yếu hại, dưới sự bảo hộ của sư đàn đã sắp hồi phục. Nhưng hiện giờ, chỉ nằm yên nghỉ ngơi mới làm nó thoải mái một chút.
Mấy giờ sau, nhóm sư tử cái ra ngoài đi săn đã trở lại, thu hoạch khá phong phú, một con linh dương topi đực đang chờ thành viên sư đàn hưởng dụng.
Áo La Tư vẫn như cũ là kẻ đầu tiên xông tới ăn trước nhất, những lúc này nó luôn trở nên dị thường mạnh mẽ, không hề nói lý, bất quá nhóm sư tử cái cũng tập thành thói quen. Trừ bỏ linh dương topi, Đề Na cùng Hoắc Na còn bắt được lợn warthog, một con cái cùng hai con con.
Lợn warthog cái dành cho các thành viên bị thương, lợn warthog con để nhóm sư tử con luyện tập đi săn.
Nhưng đám sư tử con rõ ràng không hiểu được dụng ý của sư tử cái, lúc Đề Na giao hai con lợn warthog con còn sống cho mười nhóc sư tử con, chúng lập tức xông lên cắn chết rồi ăn ngấu nghiếng.
Được rồi.
Đề Na bất đắc dĩ cọ cọ trán Hoắc Na, ít nhất chúng cũng biết phải cắn chết con mồi rồi mới ăn.
Về phần luyện tập đi săn, để sau hẵn nói đi.
Nếu La Kiều biết ý tưởng của nhóm sư tử nhất định sẽ khóc ròng. So với liệp báo ba ba ngay cả một miếng thịt cũng phải so đo tính toán, cuộc sống của đàn sư tử này quả thực rất xa xỉ.
Hay nói đúng hơn, đây chính là sự khác biệt giữa bình dân và phú ông?
Khỉ! Đả đảo tầng lớp tư bản quý tộc!