Trọng Sinh Thành Cô Chủ Tiệm Bánh

Chương 9




Hôm sau, ngay sau bữa ăn sáng tình nhân đầy ngọt ngào, Mạc Gia tiếc nuối dời đi vì công việc đột xuất. Anh vốn được nghỉ thêm mấy ngày, đang muốn cùng Lâm Nhi tận hưởng như kỳ nghỉ trăng mật của hai người, nhưng Bệnh viện cử anh đi Hội thảo nên anh phải tạm thời lỡ kế hoạch: "Lâm Nhi, anh không muốn xa em chút nào, hay em chuyển đến ở cùng anh luôn đi."

Lâm Nhi thành thật: "Em còn có công việc, em ở đây cũng tiện hơn, chuyện sống chung từ từ rồi tính anh nhé." Mạc Gia kéo cô vào lòng hôn lên mái tóc mềm của cô giọng đầy cưng chiều: "Anh chờ em quyết định, em bảo sao thì là vậy, anh đi phải mất mấy ngày mới về đó, đừng có khóc vì nhớ anh nhé." Lâm Nhi cũng vòng tay ôm lấy anh "Em sẽ chỉ ở tiệm bánh thôi, mỗi chiếc bánh em làm vì nhớ anh mà sẽ ngọt ngào hơn." Mạc Gia mãn nguyện hôn lên môi cô đầy lưu luyến trước khi dời đi.



"Đến nơi anh sẽ gọi điện cho em, anh vừa lấy máy em gọi sang máy anh rồi, nhớ lưu số anh nhé." Anh đâu biết dù không cần lưu danh bạ cô vẫn luôn nhớ như in số của anh.

Lâm Nhi đếm từng ngày anh đi công tác về, cảm giác chờ mong người yêu cũng rất hạnh phúc. Xa nhau để thấy nhớ, thấy yêu nhau nhiều hơn rồi quý trọng những phút giây gần bên. Chiều nay anh thông báo với cô anh sẽ về đến nơi. Vì sốt ruột cô gọi vào máy anh, bên kia là một giọng nói lạ nghe máy: "Người này bị tai nạn xe rồi, cô đến ngay đi."

Lâm Nhi ù luôn tai, cô hoang mang hớt hải phi ra đường tìm xe đi tới địa chỉ tai nạn người lạ cung cấp, không xa là bao cách đây vài dãy phố. Hoang mang một hồi không có xe nào qua, chỉ có cậu bé hàng xóm đang đạp xe quanh sân. Không nghĩ nhiều, Lâm Nhi van nài mượn xe thằng bé. Cô đạp hộc tốc như điên, vừa đi vừa khóc như mưa không màng hình tượng, người đi đường cũng nhìn cô với anh mắt hình hỏi chấm.



Sao trớ trêu thế này, anh mới vừa ở bên cô, sao lại nỡ đối xử với cô và anh như vậy, anh đừng có làm sao, nếu anh có mệnh hệ gì cô cũng không thiết sống nữa. Lâm Nhi lao vèo vèo trên cái xe đạp địa hình trẻ con. Đến nơi đã thấy xe cấp cứu hú còi inh ỏi, anh đã được đưa lên băng ca, chuẩn bị đẩy vào xe. Lâm Nhi ném luôn xe đạp bên đường, cô lao tới bên anh. Máu từ tai anh chảy ra, cơ thể nằm yên bất động, mắt nhằm nghiền. Lâm Nhi gào khóc thảm thương, gọi tên anh trong tuyệt vọng. Tại sao chứ, tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ.

Người ta đưa anh lên xe cấp cứu, cô cũng lên theo. Cô nắm chặt tay anh, vẫn không ngừng khóc. Bác sĩ đi cùng phải an ủi động viên: "Cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến viện nhanh thôi". Lâm Nhi lúc này nào còn tâm trí nữa để nghe, điều khiến cô sợ hãi nhất là mất anh, trái tim quặn thắt tùng hồi trong đau đớn. Người ta đẩy anh vào phòng phẫu thuật còn cô chỉ biết đứng ngoài ngóng trông. Chờ cô ở cửa phòng phẫu thuật là người cô không muốn gặp nhất đời: Thần Chết tập sự.

Lâm Nhi đau khổ ngồi thụp xuống, khóc lóc, cầu xin "Anh làm ơn đừng đưa anh ấy đi, hãy đưa tôi đi để anh ấy được sống, nếu anh ấy chết tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tại sao cho tôi sống lại rồi để tôi khổ thế này? Anh đưa tôi đi luôn đi, muốn tôi xuống Địa ngục tôi cũng đi, chỉ cần anh ấy được sống."

Thần Chết tập sự đỡ cô lên rồi bình thản cất giọng: "Ai làm gì cô, đến để khoe với cô tôi được thăng chức thôi, lời chúc của cô đã ứng nghiệm rồi." Lâm Nhi lập tức im bặt, vội vàng lau nước mắt, nhìn Thần Chết mới đương nhiệm bằng cái nhìn không chút thiện cảm: "Chết tiệt nhà anh, sớm không đến, muộn không đến, giờ này đến để hù chết tôi à, nếu được tôi lại muốn giáng cấp anh."

Thần Chết vẫn giữ điệu vuốt tóc không đổi kiểu "Yên tâm đi, bạn trai cô còn sống dài dài, chúc hai người hạnh phúc sớm tối." Lâm Nhi lừ mắt: "Biến giùm tôi, đồ không có nhân tính, chỉ giỏi dọa người." Thần Chết cười ha ha: "Thế mới là Thần Chết, thương hiệu rồi, ta đi đây, bye bye." Lâm Nhi nghiến răng tức anh ách thầm mắng "Thần Chết thối thây, hại cô muốn rụng tim, đáng lẽ ra còn phải tập sự dài dài."