Trọng Sinh Thành Cô Chủ Tiệm Bánh

Chương 3: Hồi sinh




Nói vậy chứ Vũ Thư cũng rất hồi hộp xen lẫn căng thẳng, số phận tiếp theo của cô sẽ thế nào đây, hy vọng nương tay một chút, cô đã chết một lần rất thê thảm rồi, xin đừng vùi dập cô lần nữa. Đáp lại tiếng lòng của cô là vụ tự tử tiếp theo của Hà Lâm Nhi.

Lần này cô nàng suy nghĩ chín chắn hơn, uống thuốc ngủ tự tử. Thần Chết tập sự làm đúng theo thỏa thuận, dẫn lối đưa linh hồn Hà Lâm Nhi đi và đẩy cô vào cái xác của Hà Lâm Nhi đang nằm bất động. Tâm trí Vũ Thư hoàn toàn tỉnh táo trong khi cái xác của Hà Lâm Nhi bất tỉnh trong căn phòng trọ, bỗng đâu bà chủ trọ tới gõ cửa uỳnh uỳnh.

Vũ Thư thầm cảm ơn bà ta tỉ lần, bà ta đúng là cứu tinh của cô, bà nhanh phát hiện thì cô càng nhanh được tỉnh lại. Cửa căn phòng không hề khóa nên chẳng mấy chốc bà ta đã xông vào, chất giọng chanh chua mọi khi giờ lọt vào tai Vũ Thư lại là âm thanh thức tỉnh, cô tự hứa sau này phải tốt với bà chủ trọ hơn chút.

"Trả tiền nhanh lên con nhỏ này, giờ còn nằm thối thây ở đây à, nợ bà mày hơi bị lâu rồi nhé, hôm nay không trả mai bà bế lên phường." Sau một hồi lay lay, hú hét vào mặt không thấy Hà Lâm Nhi tỉnh dậy lại thấy lọ thuốc không rõ nhãn hiệu lăn lóc trên sàn, bà ta lại rú ầm lên, kêu mọi người đi gọi cấp cứu. Cũng phải thôi, Hà Lâm Nhi mà chết trong phòng trọ thì còn có ai dám thuê nữa, con nhỏ trứng thối, đến chết cũng hành người khác được mà.

Vũ Thư tỉnh lại đã là ba ngày sau. (Giờ cô ấy đã hợp thể với Hà Lâm Nhi nên từ các chương sau mình sẽ gọi cô ấy là Lâm Nhi, cái tên của Vũ Thư giờ đây cô ấy phải tự quên đi). Người cô gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại là Mạc Gia, anh mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang kín mít nhưng cô vẫn nhận ra anh, anh chính là bác sỹ điều trị cho Lâm Nhi.

Cô vui mừng không kìm được thốt lên: "Mạc Gia." Anh quay lại nhìn cô ánh mắt dò xét: "Cô đã tỉnh, mà cô biết tôi?" Lâm Nhi biết mình nhất thời xúc động, chưa kịp thích nghi thân phận mới đành nhanh chóng tìm cách chống chế: "Cảm ơn bác sỹ đã tận tình cứu giúp, là tôi nhìn biển tên bác sỹ, tỉnh dậy thấy anh đầu tiên nên gọi tên anh thôi ạ."

Mạc Gia bằng tuổi Vũ Thư nên năm nay anh đã 28 tuổi. Anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, tự nghĩ thầm "Cô ta uống thuốc ngủ tự tử mà lại cảm ơn bác sĩ cứu mình, thật kỳ lạ." Anh cũng không để tâm thêm, anh gọi y tá tới cùng xem xét tình hình Lâm Nhi và dặn dò trước khi dời đi. Lâm Nhi nằm viện thêm bốn ngày nữa rồi về nhà với tài khoản đã cạn sạch tiền vì trả viện phí và thêm nợ tiền nhà, nợ ân tình của bà chủ nhà nữa chứ.

Việc đầu tiên cô làm sau khi hồi phục là đi xin nghỉ việc. Cô phải tìm công việc mới phù hợp với bản thân và nuôi sống cái thân xác này. Ông chủ nhà tang lễ rất nhanh đồng ý cho cô nghỉ. Ngày ngày tiếp xúc với xác chết không ngán bằng tiếp xúc với cô nhân viên âm lãnh, nửa sống nửa chết, ông còn cho cô thêm một tháng lương gọi là tiền đền bù độc hại vì làm việc trong môi trường đặc biệt, dù sao cô cũng rất trách nhiệm và chăm chỉ.

Lâm Nhi vui mừng khôn xiết, cầm số tiền dù ít ỏi nhưng là phao cứu sinh của cô lúc này. Cô tươi cười cảm ơn ông chủ rồi ra về, lời ông chủ nói lúc chia tay khiến cô cũng phải nghĩ: "Đấy cô nên cười nhiều lên, bản thân cô cũng không đến nỗi, đừng tự làm khó mình, tìm một công việc mới thay đổi môi trường xem, tôi tin cô sẽ khá hơn."

Lâm Nhi cũng thấy vậy, cô đã soi gương rất nhiều, thân thể này còn rất trẻ, gương mặt còn chút ngây ngô, chỉ là hay u sầu nên thiếu thần sắc. Lâm Nhi trở về phòng trọ, cô đi tìm bà chủ nhà để trả ơn và trả nợ. Cô mua một con gà mái tơ đã làm sạch sẽ làm quà, kèm theo số tiền thuê trọ thiếu ba tháng nay.

Bà chủ cầm tiền mà còn nghi ngại: "Sao cháu kiếm tiền nhanh thế, bác đâu có ép cháu vừa ra viện đã đi bán thân trả nợ." Lâm Nhi phì cười: "Bác nghĩ người ta bỏ tiền mua cái xác héo của cháu sao ạ, cháu xin nghỉ việc, đây là tiền người ta thanh toán hợp đồng lao động cho cháu đấy."

Bà chủ trọ thực ra cũng là người rất nhân từ: "Nếu còn khó khăn thì cứ giữ lấy, bác lấy con gà này đem nấu canh lát mang cho cháu ăn cùng, còn tiền khi nào có thì trả." Lâm Nhi thật sự cảm kích tấm lòng bà ấy cô nhất quyết trả tiền và lễ phép chào ra về. Số tiền còn lại vẫn đủ để cô sinh hoạt trong hai tháng. Dù vậy kiếm việc làm vẫn là ưu tiên số một.

Tiền trước kia chưa bao giờ là mối lo của cô. Cô có công việc ổn định với thiết kế đồ họa, thu nhập cũng không tồi, gia đình không cần cô lo lắng thậm trí còn hỗ trợ thêm vì cha mẹ đều là công chức. Dự định của cô là cuối năm lấy chồng, Hải Phong là sếp của cô, hai người chính thức quen nhau được 02 năm, tính đến chuyện kết hôn cũng không phải vội vàng. Hai năm với vô số lần chia tay rồi làm lành, vì lẽ đó cô luôn nhận định Mạc Gia mới là người không khiến cô đau lòng nhưng mãi chỉ là bạn, còn Hải Phong dù năm lần bẩy lượt làm cô dằn vặt nhưng lại là người đàn ông luôn biết dỗ dành, yêu chiều cô, gả cho anh cô chắc chắn không hối hận.