Editor: Viên Đường
- --
Vì lo lắng Bạch Vị Hi sẽ áp lực nên Quan Sư không bắt đầu những phương pháp trị liệu ngay mà coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng cư xử như thường ngày với Bạch Vị Hi, không hề nhắc đến chuyện bệnh tật gì cả.
Bạch Vị Hi lo lắng đề phòng hết hai ngày, thấy Quan Sư vẫn như bình thường nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai người cứ cùng nhau tập luyện rồi ăn sáng như bình thường.
Quan Sư rửa chén xong thì nằm trên sofa lướt Weibo, còn Bạch Vị Hi vừa ôm mèo vừa xem kịch bản.
Một lát sau, Quan Sư đột nhiên ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như đang có chuyện gì xảy ra.
"Em sao thế?" Bạch Vị Hi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi, trong lòng có chút lo lắng.
Bộ dáng nghiêm túc của Quan Sư làm cô cảm thấy hơi rợn người.
"Chị Hi, chị lên hotsearch rồi." Quan Sư khẽ cau mày, nàng đưa điện thoại đến trước mặt Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi xem xong thì nét mặt cũng chẳng có gì thay đổi. Hôm nay ba mục hotsearch tìm kiếm đầu tiên đều liên quan đến cô. Cái đầu tiên viết cô và Phạm Tử Tấn có quan hệ thân mật, kèm với đó là một bức ảnh cô và Phạm Tử Tấn đi vào khách sạn, bộ dáng thân thiết của hai người khiến người khác liên tưởng đến một đôi tình nhân. Cái thứ hai nói cô đã có bạn gái, cũng có đính kèm một tấm ảnh chụp cô và Quan Sư ở tiệm bánh ngọt, tay trong tay nhìn rất thân mật, cũng may là ảnh chỉ chụp được bóng lưng của hai người nên không ai biết danh tính của người còn lại.
Cái thứ ba là về xu hướng tính dục của cô.
Phía dưới có rất nhiều bình luận ác ý, thậm chí còn có người đặt cược về xu hướng tính dục của cô ở dưới bình luận. Nhưng Bạch Vị Hi cũng chẳng để ý đến những lời nói đùa cợt hay vũ nhục trên mạng, bởi trước kia khi cô đóng phim thì đã thường xuyên lên hotsearch nên đã gặp những lời dị nghị đánh giá này rất nhiều. Hơn nữa cô cũng đã quen với việc bị người ta bám lấy để xào couple.
Bây giờ cô cũng đã hiểu lý do tại sao Phạm Tử Tấn lại hẹn cô ở khách sạn và đăng bức ảnh kia lên Weibo rồi. Nhưng có một điều không ngờ đến là hai tin hẹn hò này cùng lên hotsearch một lần, nhìn qua rất giống như có ai đã động tay động chân đến.
"Chị Hi không tức giận khi thấy mấy cái này sao?" Quan Sư hỏi, vẻ mặt cau có.
"Không có gì phải tức giận cả." Bạch Vị Hi cười nhẹ, tay vuốt ve con mèo tai cụp, "Bản thân nghề này gặp rất nhiều sự chỉ trích nhưng cũng rất dễ trở thành trung tâm. Nếu không làm quen với chuyện này thì rất khó phát triển trong sự hỗn loạn của giới."
"Nhưng..." Quan Sư muốn nói tiếp nhưng thấy vẻ mặt điềm đạm của Bạch Vị Hi thì đành im lặng.
Nàng biết có rất nhiều lời lẽ và thị phi ập đến khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, và phải có tinh thần thật mạnh mẽ mới có thể đối mặt với những lời ác ý, nếu không sẽ dễ dẫn đến trầm cảm.
Nghĩ đến đây, Quan Sư lặng lẽ nhìn Bạch Vị Hi.
Cô ấy có thể ung dung trước những ngôn từ công kích miệt thị trên mạng nên chắc chắn cô ấy có một tinh thần kiên cường, thế mà sau khi kết giao với nguyên chủ thì lại mắc bệnh trầm cảm. Điều này chứng tỏ những tổn thương mà người này gây ra còn đáng sợ hơn so với bạo lực mạng.
Mong rằng, khi nàng rời đi thì nữ thần cũng sẽ thoát khỏi người này, để cô ấy không phải chịu tổn thương nữa.
"Chị Hi thật mạnh mẽ, nếu như em bị người ta nói những lời đấy thì chắc hẳn em sẽ khổ sở vài ngày mất." Quan Sư cười nói, lời mang nhiều phần khích lệ.
Bạch Vị Hi không để ý lắm mà chỉ cười trừ. Ban đầu cô cũng để tâm đến dư luận mạng, nhưng sau này gặp quá nhiều chuyện nên cũng đã quen.
"Một người hào phóng như ánh mặt trời cùng nội tâm kiên cường như Quan tiểu thư ắt hẳn sẽ không bị những lời đó ảnh hưởng đâu." Bạch Vị Hi mềm giọng nói, ánh mắt hâm mộ nhìn Quan Sư, "Quan tiểu thư giống như mặt trời vậy, có thể thắp sáng màn đêm u tối, ban phát sự ấm áp đến mọi người. Dường như gặp chuyện gì đi nữa em đều có thể nhẹ nhàng giải quyết vậy."
"Em thật sự giống như chị nói sao?" Quan Sư thẹn thùng đỏ mặt, tim đập loạn lên. Lời khen của nữ thần khiến nàng có chút choáng váng.
"Ừm..." Bạch Vị Hi gật đầu, đang chuẩn bị nói nữa thì chuông điện thoại vang lên.
Người gọi đến là Tạ Quỳnh.
"Chị Quỳnh có chuyện gì sao?" Bạch Vị Hi chấp nhận cuộc gọi, cô vẫn ngồi trên sofa mà không tránh khỏi Quan Sư.
"Bên kia có dự định mở họp báo, tôi đã thương lượng với Khúc Nhã Hân một chút, đến lúc đó em cũng tham gia." Tạ Quỳnh nói, giọng mang theo chút ý cười.
"Em cũng tham gia sao?" Bạch Vị Hi kinh ngạc hỏi lại, cô ngừng một hồi rồi nói tiếp, "Họp báo vốn là để ra mắt vai chính, em chỉ là một vai phụ rất nhỏ thì tại sao lại được tham gia cơ chứ?"
"Đây là ý của Bạch tổng, tôi tin Quan tổng cũng sẽ không từ chối đâu. Nếu em không tin thì có thể hỏi cô ấy." Tạ Quỳnh cười, tràn đầy tự tin.
Bạch Vị Hi nghe vậy bèn nhìn qua Quan Sư, nhẹ nhàng đáp, "Em biết rồi."
Sau khi cúp máy, Bạch Vị Hi do dự một hồi rồi hỏi, "Quan tiểu thư này, việc chị tham gia họp báo thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên là không rồi, chị là một diễn viên đặc biệt thì tất nhiên là đi được rồi." Quan Sư đáp một cách chắc nịch.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Quan Sư cũng vang lên, người gọi đến là Khúc Nhã Hân.
"Quan tổng, bên Tân Nguyệt yêu cầu Bạch Vị Hi tham gia họp báo, có thể chấp nhận điều này không?" Khúc Nhã Hân nghiêm nghị hỏi, nghe qua có vẻ tâm tình không tốt cho lắm.
Quan Sư nhìn thoáng qua Bạch Vị Hi rồi lãnh đạm "ừ" một tiếng. Nghe Khúc Nhã Hân muốn phản đối bèn nói thêm, "Đến lúc đó tôi cũng sẽ tham gia."
Tức khắc, rất nhiều lời đang định nói ra giờ đã mắc kẹt trong họng của Khúc Nhã Hân. Dù nàng không đồng ý nhưng vẫn phải thuận theo mà đáp, "Vâng, Quan tổng."
Quan Sư cúp máy rồi đến ngồi cạnh Bạch Vị Hi, ngượng ngùng cười trừ, "Chị Hi tiếp tục đi."
"Tiếp tục cái gì?" Bạch Vị Hi sửng sốt, con mèo tai cụp trong lòng cô cũng bắt chước biểu cảm của cô.
"Là chuyện chị nói em giống ánh mặt trời gì đó á." Quan Sư hưng phấn đến mức mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lúc này Bạch Vị Hi mới phản ứng lại, khuôn mặt cô ửng đỏ, vội vàng cúi đầu nói, "Chị phải đi tưới cây."
Thực ra ban nãy khi nói ra những câu khích lệ ấy cô không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ bị người kia nhắc lại thì có chút xấu hổ. Mà cái chuyện mặt dày chủ động đòi người ta khen đúng là chỉ có người này mới làm được mà.
Nhìn bộ dáng trốn tránh của Bạch Vị Hi khiến tâm tình Quan Sư như bị mèo cào, nếu không phải tại hai cuộc gọi ban nãy thì ắt hẳn nữ thần sẽ còn khen nàng nhiều hơn nữa. Nhưng hóa ra hình tượng của nàng trong lòng nữ thần tốt đến vậy, thế mà nàng cứ nghĩ mình trông rất ấu trĩ cơ.
Tự dưng nàng nhớ lại, mẹ nàng từng nói rằng việc gì nàng cũng không nhớ được mà suốt ngày chỉ biết ngây ngô cười như có chuyện gì vui vẻ lắm.
Nghĩ đến bố mẹ, tâm trạng Quan Sư chùn đi vài phần, nhưng sau đó đã đỡ hơn một chút. Nàng tin rằng nếu may mắn thì nàng sẽ nhanh chóng đoàn tụ với bố mẹ mà thôi.
"Chị Hi ơi, chiều nay chị rảnh không? Chị có thể đến bệnh viện với em không?" Quan Sư đứng lên hỏi.
Khuôn mặt đứng ngược hướng với ánh mặt trời hiện lên nét bi thương khiến hô hấp của Bạch Vị Hi chững lại, cảm giác bất an chợt dâng lên trong tim. Cô vô thức siết chặt bình tưới rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người lái xe đến trước bệnh viện, lần này Quan Sư còn mua một ít trái cây mà bố mẹ nàng thích ăn. Hai người đến phòng ICU thì chỉ có mẹ Quan ở trong.
Quan Sư gõ gõ cánh cửa đang khép hờ, nàng mỉm cười, "Cháu chào dì, chúng cháu nghe nói tình trạng của Quan tiểu thư đã khá hơn nên chúng cháu đến thăm một lúc ạ."
Mẹ Quan nhìn thấy Quan Sư thì tức giận hừ một tiếng, hoàn toàn không có ý định đáp lại.
Quan Sư cũng biết mẹ mình rất chán ghét khuôn mặt này, bèn đưa trái cây cho Bạch Vị Hi, nhẹ nhàng nói, "Làm phiền chị Hi rồi."
Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu rồi đem trái cây vào trong, để lại một mình Quan Sư đứng ở ngoài, nhưng qua kẹt cửa nàng vẫn có thể quan sát bên trong.
"Cháu chào dì Quan, cháu là Bạch Vị Hi, lần trước cháu đã gặp chú và dì." Bạch Vị Hi khẽ cười nói, vẻ mặt dịu dàng, "Đây là một chút tâm ý của cháu, mong rằng dì sẽ nhận."
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, khí chất lại rất mềm mại thoải mái. Vậy nên tuy mẹ Quan đang tức giận nhưng cũng không giận chó đánh mèo với một người dịu dàng và tri thức như vậy, huống hồ đây còn là minh tinh mà con gái bà thích nhất.
"Dì nhớ rõ cháu, cháu là Hi Hi, Quan Sư nhà dì rất thích cháu." Khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Quan dần thả lỏng, ánh mắt nhìn Bạch Vị Hi tràn đầy từ ái, "Nếu cháu thường xuyên đến thăm con bé thì dì tin rằng nó sẽ sớm tốt hơn thôi."
Nghe được hai chữ "Quan Sư" khiến trái tim Bạch Vị Hi đập từng nhịp căng thẳng.
Lúc trước cô đã từng nghe nói người bị hại trùng tên với Quan Cư nhưng cũng không để trong lòng. Nhưng hiện tại vừa nghe đến cái tên này thì trong lòng Bạch Vị Hi lại nôn nao đến lạ.
"Cháu có thể xem Quan tiểu thư được không." Bạch Vị Hi cười khẽ, nói.
Nhìn qua thì nét mặt của cô có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô mới biết giờ phút này cô hồi hộp đến mức đầu ngón tay đã phát run.
"Được chứ, bác sĩ nói tình trạng của con bé khá tốt, khả năng nó tỉnh lại rất cao." Mẹ Quan đứng lên, dẫn cô đến bên đầu giường, khóe mắt của bà dần phiếm hồng khi nhìn người đang nằm ở đấy.
"Đây là chuyện rất tốt, cháu hy vọng Quan tiểu thư sẽ sớm tỉnh lại." Bạch Vị Hi cười khẽ, nói một câu khích lệ với bà.
Trên giường là một cô gái với dáng người cao gầy, phỏng chừng tầm 1m7. Tuy dưới lớp áo là làn da trắng bạch vì bệnh nhưng lại khác với vẻ tái nhợt của cô mà trong cô gái ấy có một nét đẹp trắc trẻo, ẩn chứa sức sống dồi dào.
Nhìn qua trông giống một người thường xuyên tập thể thao.
Đôi mắt của nàng nhắm lại trông rất ngoan ngoãn và đang yêu, đuôi mắt dài cùng mí mắt cong cong khiến cô có thể tưởng tượng đôi mắt to tròn của nàng khi làm nũng.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên giường như bổ sung nét dịu dàng yên tĩnh cho nàng. Mà vì nàng hôn mê sâu nên tóc mái có hơi dài, che khuất trán.
"Cơ bắp của Quan tiểu thư dường như không bị teo đi, hẳn là dì đã thường xuyên xoa bóp cho cô ấy." Bạch Vị Hi thu hồi ánh mắt của mình, thân thiết nói với bà.
Cô thấy mẹ Quan bật khóc bèn vội vàng lấy khăn giấy đưa sang, "Trong khoảng thời gian này ắt hẳn dì đã vất vả lắm."
Mẹ Quan nghe vậy thì vươn tay nhận khăn giấy, bà lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói, "Dì chăm sóc con gái mình thì tại sao lại vất vả cơ chứ? Chỉ cần con bé có thể tỉnh lại thì dù có đổi mạng dì cũng sẽ chấp nhận."
"Dì đừng như thế, cô ấy sẽ khá lên thôi." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng an ủi, lại đưa thêm một xấp khăn giấy.
Mẹ Quan cảm kích nhìn Bạch Vị Hi, bà cười nói, "Cháu là một cô gái rất tốt, đúng là Quan Sư nhà bác không hề thích sai người mà. Trước đây khi dì thấy con bé theo đuổi thần tượng thì còn mắng nó một hai câu vì sợ ảnh hưởng đến việc học của nó. Nếu dì biết sớm một chút thì chắc chắn dì sẽ không nói những điều đó."
Lời khen của bà khiến mặt Bạch Vị Hi ửng đỏ, cô lặng lẽ nhìn người trên giường một chút rồi đáp, "Cháu cũng rất biết ơn khi được Quan tiểu thư thích, cũng rất hạnh phúc khi có một fan đáng yêu như thế."
Ở bên ngoài, mặt Quan Sư đã đỏ bừng.