Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 607: Thử




"Noãn Noãn, chuyện anh sắp nói với em, liên quan đến nhà họ Giang, thậm chí liên quan đến nhà họ Chung. Anh hi vọng em có thể có chuẩn bị tâm lý."

Nhìn xem dáng vẻ nghiêm túc căng thẳng của Xích Dương, Chung Noãn Noãn muốn nói, người không chuẩn bị tốt tâm lý chính là anh đi.

Chung Noãn Noãn cầm tay Xích Dương: "Anh Xích Dương, anh nói đi. Cho dù là nhà họ Giang cùng nhà họ Chung sụp đổ em cũng sẽ không để ý."

Xích Dương: "..."

"Trong lòng em, nơi có anh mới là nhà của em. Không có anh, chỗ nào đều không phải nhà của em."

Xích Dương: "!"

Không chịu nổi.

Một tay ôm lấy cô vợ nhỏ khiến người muốn yêu thương kia vào trong ngực, ôm thật chặt.

Giống như là nói theo cô, cũng giống như cam kết: "Ừ, mặc kệ trước kia nhà em là cái dạng gì, về sau anh đều sẽ cho em một cái nhà hạnh phúc. Một ngôi nhà chân chính."
"Vâng." Đầu Chung Noãn Noãn tựa vào trên ngực Xích Dương, nghe lồng ngực anh truyền đến nhịp tim mạnh mẽ có lực, trái tim đều bị điền tràn đầy.

Xích Dương biết cô vợ nhỏ thích nghe tim đập của anh, cho nên cũng không đẩy cô ra khỏi ngực của anh, cứ ôm cô như vậy, nhẹ nhàng mở miệng.

"Hôm nay anh nhận được một bưu kiện ẩn danh, nội dung bưu kiện là chứng cứ tập đoàn Vân Thượng tẩy tiền giúp đỡ xã hội đen nước ngoại. Mà xã hội đen kia chính là bang phái vận chuyển quân hỏa trước đó, cũng là nhiệm vụ chủ yếu của anh khi bị điều đến quân đội thành phố Giang lần này. Lần này quân đội chặn được một thuyền quân hỏa ở bến tàu, chính là đám người của xã hội đen này làm."

Xích Dương một bên nói chuyện, một bên nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Chung Noãn Noãn, giống như là đang vuốt lông cho mèo con vậy.
Cảm giác cô vẫn là thân thể mềm mềm uốn tại trong lồng ngực của anh như cũ, trái tim treo cao của Xích Dương buông xuống rất nhiều.

Xem ra nhà họ Giang thật là thương tổn tới trái tim của cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ mới có thể thờ ơ đối với nhà họ Giang như thế.

Đương nhiên, anh càng hi vọng bưu kiện này vốn chính là cô vợ nhỏ gửi cho anh. Như vậy, đối phó nhà họ Giang cùng nhà họ Chung, anh sẽ không có bất kỳ nỗi lo về sau nào.

Thấy Noãn Noãn không có bất kỳ phản ứng không tốt gì đối với chuyện này, hoặc là nói không có bất ký phản ứng gì đối với chuyện này, hoàn toàn là trạng thái lạnh nhạt, Xích Dương tiếp tục nói: "Lần này lúc anh chấp hành nhiệm vụ gặp một chút phiền phức.."

Lời nói mới nói một nửa, Noãn Noãn bỗng nhiên cọ lên từ trong ngực Xích Dương.

"Phiền phức gì? Hiện tại giải quyết không?"
Xích Dương: "..."

Trước đó nói nhiều như vậy, Noãn Noãn đều thờ ơ, nhưng nói đến chuyện của anh, Noãn Noãn nhà anh liền lập tức cọ lên, vẻ mặt thành thật lo lắng, Xích Dương cảm giác anh đã bị một vạn điểm quan tâm.

"Đã giải quyết. Lúc chấp hành nhiệm vụ, anh gặp một người rất lợi hại, là cô ấy mang người đã cứu anh, để cho anh vượt qua nguy cơ."

Trong lòng Chung Noãn Noãn thoáng qua một chút chột dạ, thế nhưng là tinh thần lực mạnh mẽ lại làm cô hoàn toàn không lộ ra chút chột dạ này.

"Vậy chúng ta nhất định phải cảm ơn cô ấy."

Trong ánh mắt Xích Dương ẩn chứa một chút ý cười không dễ dàng phát hiện: "Đáng tiếc anh không biết cô ấy, chờ sau này nếu quen biết, anh nhất định sẽ cảm ơn cô ấy thật tốt."

Là ảo giác sao?

Sao cô cảm giác vừa rồi anh Xích Dương nói hai chữ thật tốt nói đến đặc biệt uyển chuyển có thâm ý?
Chung Noãn Noãn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, nhưng trong lòng thì cuốn lên sóng to gió lớn.

Mẹ nó.

Sẽ không phải là một màn xuất hiện trên máy bay kia làm anh Xích Dương hoài nghi đi?

Một lần nữa đâm vào ôm ấp ấm áp của anh Xích Dương, ôm eo gầy mà có lực của anh, cô bé Noãn bắt đầu nũng nịu bán manh.

"Đúng vậy, nhất định phải cản ơn cô ấy thật tốt, anh Xích Dương, đến lúc đó anh cũng mang theo em."