Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 592: Bệnh của lão gia tử




Mặc dù biết năng lực của cháu trai rất mạnh, sẽ không dễ dàng bị thương hoặc là tử vong như vậy, thế nhưng là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, ông sợ nhất chính là có một ngày ông còn chưa chết, lại chờ đến tin Xích Dương có chuyện không hay.

Lời này của cháu dâu mặc dù là trấn an ông, nhưng lại làm ông cảm thấy cảm động cùng trấn an.

Vốn dĩ lão gia tử có chút phiền lòng khi cháu dâu tương lai có một người chị gái sẽ bỏ thuốc cho người khác, giờ phút này trong lòng đã cho Chung Noãn Noãn 90 điểm, điểm số còn lại là thêm điểm, 666!

Chẳng qua nhìn cháu dâu biết cách làm ông vui như vậy, trong lòng lão gia tử cũng có chút bận tâm.

Ông luôn cảm thấy, chỉ có những cô gái Xích Dương không thích lại muốn gả vào nhà họ Xích mới có thể muốn lôi kéo làm quen với ông như vậy.
Cho nên ông rất sợ kết quả đằng sau sự thật là -- Xích Dương là bởi vì đã đoạt lấy thân thể con gái nhà người ta, hoặc là bởi vì thân thể của chính mình tiếp nhận Noãn Noãn, cho nên mới gửi báo cáo kết hôn.

Nếu không thành phố Giang cũng không có việc lớn gì, tại sao muộn như vậy thằng nhóc này còn không trở lại?

"Thằng nhóc Xích Dương này, tại sao muộn như vậy vẫn chưa trở lại?" Lão gia tử nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.

"Gần nhất anh Xích Dương tương đối bận rộn, vừa hoàn thành một nhiệm vụ trở về không lâu, lại lập tức phải làm diễn tập quân sự, cho nên trở về tương đối muộn. Vừa rồi anh ấy còn làm cảnh vệ viên đưa cơm cho cháu đâu."

Câu trả lời của Chung Noãn Noãn nơi chốn đạp lên tâm khảm của lão gia tử, câu trả lời này, lại làm cho lão gia tử yên tâm.
"Chờ chút nữa bọn họ làm xong, cháu còn phải đi ghim kim cho tư lệnh. Dù sao bọn họ còn phải đợi một hồi, ông nội, nếu không cháu ghim kim cho ông trước đi! Thừa dịp khoảng thời gian ông ở thành phố Giang, mỗi ngày cháu đều ghim kim cho ông, chờ ông trở lại thủ đô, chân sẽ không đau đớn như vậy."

"Được!"

Xích lão gia không nói hai lời, rất sảng khoái đáp ứng.

Người như Xích lão gia tử, nói là quốc bảo cũng không quá, có thể đụng vào thân thể của ông, người nào mà không phải giáo sư lâu năm?

Nhưng mà dù không hiểu rõ tình huống của cô, lão gia tử cũng không chút do dự làm chuột trắng cho cô, kỳ thật cái này tất cả đều là tình yêu của lão gia tử đối với Xích Dương chuyển dời đến trên người cô.

Chẳng qua Chung Noãn Noãn cũng sẽ không bôi nhọ phần tin tưởng này.

Hôm nay lúc trở về bên này, cô liền mang theo thật nhiều bình lửa, hiện tại vừa lúc phát huy được tác dụng.
Chân của lão gia tử đã từng trúng đạn, còn không chỉ một lần. Có một viên đạn xen kẽ qua chân, đảo qua xương bánh chè, phá hủy kinh mạch ở bên trong. Cho dù lúc ấy đạn đã bay ra ngoài, nhưng sau khi vết thương khỏi, tụ huyết đọng lại ở bên trong, tạo thành tĩnh mạch bị giãn rất nghiêm trọng.

Mà cái cô phải làm, chính là rút ra máu đọng ở bên ngoài mạch máu, sau đó lại thông qua châm cứu gia tốc máu lưu thông.

Như vậy, dù là ông trở lại thủ đô, đối mặt thời tiết rét lạnh, chân cũng sẽ không bởi vì máu đọng quá nhiều, chân sưng lên không cách nào đi lại.

Theo lý thuyết, đoàn đội chữa bệnh của lão gia tử là vô cùng tài giỏi, xem như đoàn đội cấp bậc cao nhất của nước Z, sở dĩ không có cách nào chữa khỏi chân của ông, một mặt là bởi vì lớn tuổi, không thích hợp lại động đao, tổn thương do động đao hai lần có thể gây hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với tổn thương giãn tĩnh mạch. Một mặt khác là bởi vì, loại bệnh của người già này là có thể tái sinh, tục xưng chính là tái phát.