Trọng Sinh, Ta Thế Mà Làm Khuấy Đảo Cuộc Sống Của Nguyên Chủ

Chương 7: Dầm mưa




Làm một bộ dạng đáng thương hề hề tay che bưng kín mặt đi ra khỏi phạm vi quản lí của Bạch gia, thế nhưng ở sâu trong lòng nàng lại phát ra âm thanh cười cợt một cách vui vẻ.

Một lúc lâu sau khoảng khắc nàng dừng bước chân của mình lại, ngó trước ngó sau không biết từ khi nào đã thấy mình đang ở gần khu vực công viên, nhắc đến công viên khiến nàng bất giác nhớ lại cuộc hẹn của chính mình, liền một mặt thần sắc phấn khởi chạy đến địa điểm được chỉ định.

Khi vừa mới tới nơi đã bị sự thất vọng chiếm lĩnh trên gương mặt, mặc cho nàng đã mong chờ để được gặp người trong lòng của nguyên chủ đến mức nào thì thời gian vẫn không thuận ý mà cứ trôi qua rất chậm chạp a~

Nàng buồn bã úp mặt trên đầu gối, thẫn thờ nhìn người đi kẻ lại, đột nhiên bầu trời đang trong xanh lại xuất hiện một đám mây đen đặc thù, còn thấy bên trong có vài sấm sét chập chờn, ai nấy nhìn vào không cần nghĩ cũng hiểu sắp có mưa lớn ghé thăm.

Chẳng mấy chốc trên vỉa hè công viên người đi lại đều nhanh chóng sơ tán, mây đen như hiểu ý người cũng bắt đầu đổ từng giọt nước nhỏ li ti xuống đất liền, cảnh tượng này thoạt nhìn trông có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng lại khiến cho ai kia lòng đầy nặng trĩu.

Bạch Tư Yên vẫn còn ngồi trên băng ghế đá, mặt vẫn cắm cúi vào giữa hai đầu gối, hai tay siết chặt quanh đầu như thể che chắn không cho những dòng nước chảy lên mặt, nàng mặc cho từng đợt nước mưa rơi xuống đang ngày một lớn hơn và đang giẫm đạp lên người nàng, tuy nhiên nàng vẫn là không một chút cảm xúc mà di chuyển.

Dù cho nàng đã nói rằng mình không cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì sau câu nói vô tâm đó của phụ mẫu nguyên chủ, tuy nhiên khi nàng không còn trong phạm vi quan sát của người phụ nữ đó thì cảm xúc của nguyên chủ mới bắt đầu phát tác.

Trong lòng ngoài sự đau khổ và phẫn uất ra thì còn mang theo một cảm giác mất mát có trọng lượng vô cùng lớn, nó còn lớn hơn cả cơn mưa bão bây giờ, khóe mi trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tư Yên tích tụ những hột nước mắt li ti không cần sự tác động nào mà ào ạt tuôn rơi.

Bạch Tư Yên tâm vừa mệt lại vừa nặng nề, cứ cho rằng đây không phải là cảm xúc của nàng đi, nhưng điều này đích xác có thể làm nàng dao động, Bạch Tư Yên lại một lần nữa đưa ra một kết luận nguyên chủ quả thật là một con người đáng thương.

"Yên Yên?" một giọng nói trong trẻo vang lên.

Nàng bất giác ngẩng khuôn mặt nhập tràn trong nước mắt lên đưa lực chú ý về phía phát ra âm thanh, thế nhưng lập tức ngỡ ngàng trước dung mạo của người đứng trước mặt này, người này cao hơn cô một cái đầu, mái tóc màu xanh đậm cột tóc theo kiểu đuôi ngựa cổ điển, dung nhan là cái thanh tú băng lãnh nhưng lại có chút hài hòa với dáng vẻ lo lắng trên khuôn mặt, tuy mang trên mình khí thế bức người nhưng bằng cách nào đó lại hút hồn đến lạ thường.

Nhưng điểm mà nàng đặc biệt chú ý nhất là đôi mắt xanh như dáy biển đại dương sâu thẳm kia, phảng phất có thể đã trải qua nhiều bão táp sóng gió, nhưng một chút cũng không hề hấn gì, dường như nói rằng chẳng có chuyện gì có thể khiến nàng đánh mất đi sự kiên định của chính mình.

Hồ Thiên Nguyệt không bận tâm việc bị người trong lòng nhìn đến ngây ngẩn cả người, nàng tiến lại gần ngồi kế bên cạnh tay cầm chiếc dù che chở cho nàng, vừa ở một bên cởi áo ngoài khoác lên vai nàng, vừa ân cần gạt đi những giọt nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt trắng tinh không tì vết của nàng, mở miệng quan tâm hỏi than.

"Ngươi vì cái gì lại ra nông nỗi này?" Hồ Thiên Nguyệt đau sót nói.

Bạch Tư Yên yên lặng không nói gì, nàng biết là dù có nói cũng không thể nào tả hết tất cả mọi phiền muộn mà nàng đã trải qua hôm nay nên sẽ chỉ nở một nụ cười bi thương để trả lời thay cho lời nói của mình.

Nàng mặc kệ đối phương có mấy phần hiểu có mấy phần không nhưng là hiện tại nàng thực sự không có tâm trạng để mà nói chuyện tâm sự, nàng là sợ một khi bản thân kể ra, lại là không nhịn được mà rơi lệ, như vậy sẽ càng làm cho đối phương thêm lo lắng.

Hồ Thiên Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đầy thảm thương này của nàng cùng với biểu cảm đau khổ trên mặt liền thoáng nhận ra một chút sự tình, mặc dù bạn tốt nàng nói thời gian này không nên đến gặp người thương, nhưng nàng là lại cảm thấy hối hận vì đã nghe theo bạn mình mà không đến gặp nàng sớm hơn.

Hồ Thiên Nguyệt tay phải vẫn cầm dù che cho người trong lòng, tay kia thì nhẹ nhàng ôm chầm lấy nàng, đầu gục ở cổ, chấn định một hồi mới mở miệng nói, trong giọng điệu còn có chút run rẩy.

Hồ Thiên Nguyệt:"Yên Yên... là ta không tốt, để cho ngươi phải chịu thiệt thòi rồi."

"Đáng lẽ ta nên sớm một chút đến gặp ngươi, ngươi sẽ không phải ra nông nỗi này." nói tới đây, nàng rưng rưng nước mắt, không định lại nói nữa, cho rằng nếu nói tiếp chính mình cũng thật sự sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.