Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê​

Chương 17




Trong mắt Cố Vân Niệm không tự giác mà toát ra một tia kiêu ngạo.

Chỉ là trong lòng vẫn còn chút kinh ngạc, loại độc này rõ ràng là thuộc về thế giới mà cô đã xuyên qua, không hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Hiện tại tuy nó cô chút thay đổi nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng nhận ra nó.

Người đàn ông nhìn ánh thấy sáng trong mắt Cố Vân Niệm, mặc dù người trước mắt hắn vẫn là một đứa trẻ

Hắn cũng không khỏi có cảm giác ra tin tưởng.

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Cố Vân Niệm sau mới đồng ý: "Vậy đành nhờ cô."

"Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh!" Cố Vân Niệm nói xong cúi đầu xuống bụng hắn tiếp tục hút độc.

Người đàn ông lập tức cảm thấy dưới bụng truyền đến một tia đau nhói sau là một cảm giác tê tê dại dại.

Hắn có thể cảm giác được đôi môi mềm mại hơi lạnh của Cố Vân Niệm dán ở bụng hắn nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi trơn trượt không cẩn thận đảo qua miệng vết thương, so với cảm giác mơ hồ lúc ban đầu thì cảm giác hiện tại càng trở nên rõ ràng.

Vùng bụng – nơi nhạy cảm chưa bao giờ bị người khác chạm đến hiện tại lại bị người khác đối đãi làm càn như vậy khiến hắn cảm thấy không tự nhiên mà quay đầu.

Đợi đến khi đôi môi của Cố Vân Niệm rời đi, hắn nghiêng đầu liền thấy Cố Vân Niệm đang phun một ngụm máu độc, màu đỏ sậm vẫn còn tàn lưu lại trên môi, hiện lên trong mắt hắn là một loại hoa lệ khác thường.

Cô bưng lên một ly nước uống vào một ngụm liền phun ra, cái miệng nhỏ liền khôi phục lại màu hồng nhạt không còn tia huyết sắc khiến hắn cảm thấy mặt mình dường như nóng lên.

Cố Vân Niệm ngẩng đầu thấy khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng, nhíu nhíu mày, giơ tay sờ lên trán của hắn miệng lẩm bẩm: "Mặt đỏ như vầy, bị phát sốt nhanh thế sao."

Cảm giác lạnh lẽo của bàn tay đang đặt trên đầu hắn, hắn hơi chột dạ né tránh ánh mắt của Cố Vân Niệm, bỗng nhiên khuôn mặt trước mặt bị phóng đại, đến khi trán của Cố Vân Niệm đối diện với trán của hắn, dừng lại 3 giây sau đó miệng cô lẩm bẩm: "Hình như thật sự phát sốt, không được rồi phải nhanh chóng phối dược."

Cố Vân Niệm cúi đầu, ở miệng vết thương mút nhanh hơn một chút, so với ban đầu thiếu vài phần tê dại nhưng thêm vài phần đau đớn.

Cố Vân Niệm hút tới lần thứ mười, nhìn thấy máu đã có màu đỏ như bình thường, cẩn thận liếm lại miệng vài lần, hỏi: "Anh có tiền không?"

Hỏi đến lần thứ hai thì người đàn ông đang mặc niệm thanh tâm chú mới nghe thấy.

Hắn liền mở mắt, tầm mắt dừng lại ở ánh mắt Cố Vân Niệm, thấp giọng trả lời, giọng nói có chút khàn khàn: "Có, ở trong ví."

Cố Vân Niệm kéo quần của người đàn ông qua để tìm ví tiền, mở ra liền thấy vậy mà tất cả đều là màu đỏ, một chồng dày một trăm lẻ, đại khải là tầm năm ngàn.

Cô kinh ngạc liếc về phía người đàn ông, không nghĩ hắn sẽ mang theo nhiều tiền mặt như vậy, nghĩ nghĩ, cô nói: "Tôi không có ngân châm, vốn định dùng dược để giải độc cho anh, không nghĩ anh có nhiều tiền mặt như vậy. Vừa đúng lúc tôi định mua một bộ, nếu dùng ngân châm giải độc thì sẽ nhanh hơn một chút."

"Tôi không hiểu lắm, cô tự làm chủ đi." Người đàn ông rũ mắt, không dám nhìn gương mặt tươi cười của cô che dấu sự không được tự nhiên của chính mình.

"Bây giờ tôi ra ngoài mua thuốc, anh ở nhà thì cẩn thận một chút, tôi rất nhanh sẽ trở về."

Bộ ngân châm hôm qua mới coi trọng hôm nay liền có thể mua về, điều này khiến ngữ khí của Cố Vân Niệm không khỏi vui sướng, Cố Vân Niệm cẩn thận che dấu gác mái phòng khi cô ra ngoài có người vào lục soát nhà sau mới bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Cố Vân Niệm đi qua một tiệm thuốc chưa đóng cửa, nghĩ không biết dược lão có cồn với băng gạc hay không, đang chuẩn bị đi vào mua cồn băng gạc liền thấy một người đần ông trên người tràn đầy khí tức hung lệ đi vào cửa hàng hỏi: "Buổi tối nay có người nào tới mua băng gạc và thuốc cầm máu không?"