Trương Thịnh Hải nhíu chặt lông mày, trên gương mặt tuổi trẻ tinh thần phấn chấn đều là đau lòng.
Mặc dù không biết chị đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể làm cho chị mệt mỏi như thế cũng chỉ có Tiêu thiếu kia mà thôi! !
Mụ nội nó, dám bội tình bạc nghĩa đối với chị cậu, cậu nhất định phải đi tìm anh ta tính sổ! !
Đem toàn bộ ruộng đồng đều tìm hết cả nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Tuyết Chi đâu, sắc mặt Tiêu Chí Khiêm đã lạnh đến cực hạn, đáy mắt đè nén lửa giận sắp sửa bùng nổ, hận không thể đem mảnh đồng ruộng chướng mắt này thiêu cháy làm tro tàn!
“Tiêu thiếu, điện thoại của cô Trương vẫn không liên lạc được, điện thoại trong nhà cũng không ai nhận.” Dòm thấy thần sắc khiếp người của Tiêu Chí Khiêm giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thân thành ma, Thạch nhíu nhíu mày lại.
Đứng trước một mảnh đồng ruộng nhìn như không có điểm cuối, toàn thân Tiêu Chí Khiêm lạnh lẽo đến mức khiến cho người khác phải rụt rè, chậm rãi, dáng vẻ lúc anh xoay người cong môi cười lạnh giống như một con hồ ly tinh ngàn năm, không lúc nào không tản ra khí tức yêu nịnh tàn nhẫn, từng câu từng chữ nói: “Tôi muốn anh ta chết!”
Mặc kệ anh ta dòng họ nhà ai, mặc kệ sau lưng của anh ta có ai làm chỗ dựa, anh muốn lấy mạng của anh ta! Bây giờ! Ngay lập tức!
Ánh mắt Thạch khẽ biến, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng chỉ gật đầu: “Vâng.”
Đường chủ Hồng Môn Hải Thiên Đường ra chỉ thị, ông chủ đã ra lệnh, giết không tha!
“Tiêu thiếu! Thạch!”
Đinh Khiêm ở ven đường nhìn bọn họ mãnh liệt vẫy tay: “Yên tâm đi, cô Trương không sao, cô ấy đã về nhà rồi!”
Đinh Khiêm vừa nhận được điện thoại của Trương Thịnh Hải, cậu ta ở bên kia chửi ầm lên nói muốn đi qua tìm bọn họ trút giận thay cho chị! Thế nên anh ta mới biết Trương Tuyết Chi vừa mới trở về nhà.
Đầu tiên thân thể Tiêu Chí Khiêm chấn động, tiếp theo đột nhiên buông lỏng hai tay, cánh chim ác ma cũng chầm chậm thu hồi. Đôi mắt đỏ ngầu cũng dần dần nhạt đi, dần đân rủ xuống.
Mặc dù Trương Tuyết Chi không sao, nhưng Thạch biết mạng của Bắc Minh Hạo Tiêu thiếu chắc chắn phải lấy được.
Trương Thịnh Hải ngồi xổm trên mặt đất, đem chân chị mình ngâm vào trong nước ấm, cẩn thận giúp cô rửa vết thương.
Tuyết Chi khép hờ hai mắt, suy nghĩ không biết lại bay tới nơi nào. Rõ ràng rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại tưởng tượng ra chuyện hôm nay.
Tiêu Chí Khiêm lạnh lùng, Bắc Minh Hạo điên cuồng, còn có. . . sự bất lực của cô.
Trương Thịnh Hải thoa thuốc lên vết thương cho cô sau đó lại dùng băng gạc quấn lên vài vòng lúc này mới nhẹ nhàng đem hai chân của cô đặt lên trên giường: “Chị, ngày mai chị xin nghỉ phép ở công ty, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.”
Tuyết Chi không nói gì, đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
Cô ngoái nhìn, sờ điện thoại trên mặt bàn: “Alo?”
“Cô Trương.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thạch, rất nặng nề, rất thấp: “Tiêu thiếu muốn giết Bắc Minh Hạo, người bây giờ có thể cứu anh ta chỉ có cô mà thôi.”
Đại não trống không của Tuyết Chi dần dần kết nối, phút chốc cô liền ngồi bật dậy: “Anh nói cái gì!”
Thạch không có thời gian giải thích, chỉ lạnh giọng nói: “Nếu Bắc Minh Hạo lại xảy ra chuyện, người ngoài nhất định sẽ đem ánh mắt tập trung hết ở trên người Tiêu thiếu, như vậy rất bất lợi đối với anh ấy.”
Hồng môn là một trong tứ đại Ám Đường, Giải Trĩ đường chỉ thích hợp tồn tại ở trong bóng tối, có phải tuyệt đối không đụng vào được hay không! Thân là Tả phó đường chủ, tất cả động cơ của Thạch đều là muốn giữ gìn Giải Trĩ đường làm đầu. Bởi vì Bắc Minh Hạo tổn thương Trương Tuyết Chi, Tiêu thiếu liền muốn giết anh ta, làm như vậy là vô cùng không sáng suốt. Nhưng đường quy nghiêm minh, anh ta cũng không thể vi phạm lời đường chủ. Cho nên, anh ta chỉ có thể tìm tới Trương Tuyết Chi.
Tuyết Chi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nắm chặt điện thoại, vội hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Sau khi hỏi rõ cô lập tức cúp điện thoại: “Tiểu Hải, đưa chị đi tìm Tiêu Chí Khiêm!”
“Chị, chị lại muốn ngả bài cùng tên đàn ông phụ bạc kia sao?” Trương Thịnh Hải tinh thần tỉnh táo: “Được, em cùng đi với chị!”
Tuyết Chi không có thời gian giải thích vội vàng thay quần áo, nhịn đau để Tiêu Chí Khiêm mặc đôi giày thể thao kia vào chân cô. Trương Thịnh Hải đau lòng chị mình không cho cô đi mà cõng cô lên đi ra cửa. Cũng may trong nhà chỉ có thím Đỗ, Trương Hồng Khánh đi họp ở tỉnh, Nguyễn Thanh Mai nói muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, bọn họ tùy tiện tìm một cái cớ nói với thím Đỗ là có thể thuận lợi đi ra.
Hai người đón xe đi tới tòa nhà cao nhất thành phố, ánh đèn ven đường suy yếu, bốn phía cũng không có người nào, trong bóng đêm tòa nhà cao tầng đen nhánh lộ ra phá lệ khiến cho người ta sợ hãi. Trương Thịnh Hải cả gan cùng chị đi vào thang máy, nhỏ giọng nói: “Chị. . . Chị nói, sao bọn họ lại thích ở nơi này vậy? Ngay cả cái bóng người cũng không có.”
Tuyết Chi không có đáp lời, tâm tư đã bay tới chỗ nào đó, nghĩ tới ngày đó Tiêu Chí Khiêm máu tươi đầy tay tim cô liền đập rộn lên, trong lòng bàn tay nắm chặt đều là mồ hôi.
Tâm tình của cô hết sức phức tạp, cô hận Bắc Minh Hạo không sai nhưng vẫn còn chưa hận đến mức muốn lấy mạng của anh ta! Kiếp trước, cho dù Bắc Minh Hạo là nguyên nhân dẫn đến cô phải tan cửa nát nhà nhưng người sai nhiều nhất cũng chính là cô, là sự không cam lòng và lòng tham của cô đã hủy hoại ba và em trai, chuyện này cô chưa từng phủ nhận, cho dù muốn trả thù, đó cũng là lấy nhân từ thu phục lòng người chứ không phải máu tanh giết chóc.
Nhất là không muốn anh ta bị Tiêu Chí Khiêm giết chết.
Một đôi tay xinh đẹp như vậy, một đôi tay đã từng ấm áp như vậy không nên dính đầy máu tươi.
Thang máy đi thẳng tới tầng ba mươi chín tầng cao nhất của tòa nhà, thang máy vừa mở ra Đinh Khiêm cũng đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy Tuyết Chianh ta liền nhỏ giọng nói: “Thạch bảo tôi ở chỗ này đợi cô.”
Tuyết Chi vội hỏi: “Tiêu Chí Khiêm đâu?”
Đinh Khiêm nhìn về phía cửa miệng lải nhải: “Ở trong phòng khách.”
Tuyết Chi chịu đựng chân đau, lập tức đi tới.
“Chị, em đi cùng chị…” Trương Thịnh Hải sợ cô phải chịu thiệt thòi nên muốn đi theo sau nhưng lại bị Đinh Khiêm cản lại, giọng điệu từng trải nói: “Nhóc con, chuyện của người lớn cậu chớ nên xen vào.”
Trương Thịnh Hải cuống lên: “Nếu anh ta lại bắt nạt chị tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu Hải, em ở đây đợi chị, chị không sao.” Tuyết Chi căn dặn một câu, đứng tại cửa cô hít sâu một hơi, đẩy cửa trực tiếp đi vào.
Tiêu Chí Khiêm đang đứng trước cửa sổ sát đất lớn, ngoài trời tối đen như mực che đậy mọi thứ. Giữa trời đất này, anh một thân đơn bạc, kiêu căng, cuồng loạn, đỉnh đầu như là ngàn sao và ánh trăng đem anh bao quanh vây chặt lại.
Giờ phút này, sự cuồng loạn của anh không hề thu liễm, vẻn vẹn chỉ làmột cái bóng lưng cũng có thể nhìn rõ sự cường thế của anh, khí phách của anh, vẻ duy ngã độc tôn cường đại của anh, đủ loại đều không hề che giấu, tất cả đều lộ rõ.
Đây mới là Tiêu Chí Khiêm!
Tiêu Chí Khiêm chân chính.
Tuyết Chi đình trệ mất vài giây đồng hồ, mặc dù anh đang ở gần trong gang tấc nhưng cô lại lùi bước, anh trước mắt nhưng lại xa không thể chạm tới được.
Đúng lúc này, người đàn ông trước mặt chậm rãi quay người lại, ánh mắt rơi vào trên người cô khiến Tuyết Chi chấn động, do dự vài giây, cô rốt cục mở miệng: “Tiêu Chí Khiêm, đừng giết Bắc Minh Hạo. . .”
Tiêu Chí Khiêm hơi nheo đôi mắt lại, lúc nhìn về phía cô lại vô cùng ảm đạm, lạnh lùng. Nửa ngày sau anh mới cong môi, trên dung nhan như vẽ có một tia châm biếm: “Em đang cầu xin cho anh ta sao?”
Tuyết Chi cắn cắn môi, gật đầu: “Vâng, em xin anh tha cho anh ta.”
Anh cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo chấn động không khí khiến nó càng thêm lạnh buốt. Đến gần cô, từng bước một đến gần chỗ cô, đứng ở trước mặt cô, con ngươi màu lưu ly đang kìm nén một loại cảm xúc cực hạn nào đó. Anh đưa tay xoa lên mặt cô, rất nhẹ, rất dịu dàng giống như sợ làm đau cô.
“Người đàn bà kia từng nói, cuối cùng tôi cũng sẽ bị bỏ rơi. . .” Anh ngừng lại cười một tiếng: “Bà ta đã sai, bởi vì, không ai có bản lĩnh này.”
Tay của anh trong phút chốc liền rút ra không còn chạm vào cô nữa. Quay lại đi tới trước cửa sổ, lạnh lùng nói: “Bao gồm cả em.”
Chỗ bị anh vuốt ve qua trong nháy mắt trở nên nhói nhói, xuyên qua làn da nhói nhói đến trái tim cô. Nhìn anh như càng trở nên ác nghiệt cường ngạnh, thật ra lại một lần nữa anh lại xây lên bốn bức tường cao mạnh mẽ bao lấy mình, không ai có thể vượt qua được, anh đem mình nhốt ởbên trong, ngăn cách với bên ngoài.
Không, đây không phải là điều anh muốn, càng không phải là điều cô muốn!
Tuyết Chi xúc động tiến lên, kéo lấy cánh tay của anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh nghe cho kỹ, em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh! Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không!” Nói xong cô ôm lấy anh thật chặt, vô lại: “Em đã định quấn lấy anh! Anh muốn hất ra cũng không được! Sao nào? Giận em hay là phiền muộn em? Đến đây cắn em đi…”
Cô vừa dứt lời phẫn nộ lại vừa xúc động khiêu khích, tuấn nhan lạnh lùng phút chốc tới gần, một giây sau, cô chỉ cảm thấy cần cổ đau xót. . .
Đáng chết, tến khốn này thế mà thật sự dám cắn cô? !
Anh cắn rất mạnh, cắn đến mức Tuyết Chi cắn răng há miệng, gương mặt tinh xảo vô song đều nhăn lại một chỗ: “Đau quá. . .”
Tận đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi anh mới há miệng nhưng cũng không hề buông ra, anh lè lưỡi liếm liếm dấu răng đỏ tươi mình lưu lại nhưng lại khiến toàn thân Tuyết Chi run rẩy.
“Thật muốn. . . Cứ như vậy đem em ăn hết.” Giọng nói của anh trầm thấp, tê dại mê người nhưng lại lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
Tuyết Chi đưa tay phủ lên chỗ đau, lúc nhìn thấy máu ở phía trên mặt mũi liền trắng bệch, ngẩng đầu uất ức nhìn anh chằm chằm: “Tiêu Chí Khiêm, anh thật sự cắn em? !”
Còn cắn mạnh như vậy đúng là miệng rất hung ác!
Tiêu Chí Khiêm chậm rãi lui lại, đôi mắt lấp lánh lại khôi phục sự yên lặng như hồ nước, quay người, đưa lưng về phía cô: “Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”
“Đem em cắn đau như thế, anh nói không muốn gặp liền không muốn gặp sao?” Nụ cười trên mặt Tuyết Chi đã tức giận đến mức hơi vặn vẹo, anh cắn một ngụm cũng khiến cô ngộ ra nhiều thứ!
Cô đã chịu đựng đủ, tấm lòng lương thiện như thiên sứ của cô cũng bị sự lãnh khốc của cô mài cho hết! Anh muốn lùi về trong mai rùa của anh nhưng cô không đồng ý!
Tiêu Chí Khiêm không nói gì, cũng không muốn để ý đến cô.
Tuyết Chi đi vòng qua, đứng ở trước mặt anh, nụ cười lãnh diễm bức người: “Thế nào, hôn cũng đã hôn qua, ôm cũng đã ôm rôi, bây giờ cũng đã cắn qua, anh muốn vứt bỏ em sao?”
Tiêu Chí Khiêm lặng lẽ nhìn qua cô, dường như cũng không muốn lãng phí thời gian dư thừa nữa liền quay người bước vào trong phòng.
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, anh phớt lờ cô như thế này nhất định là chưa biết đến Trương Tuyết Chi đã từng dã man đến mức toàn trường khiếp sợ!
Cô chưa từ bỏ ý định tiến lên mấy bước, một tay kéo lấy anh, giọng nói hung ác: “Đem Tiêu Chí Khiêm trước kia trả lại cho em!”
Bước chân Tiêu Chí Khiêm ngừng lại, ánh mắt khẽ biến, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Tuyết Chi không còn sợ khuôn mặt lãnh khốc giống như đeo mặt nạ này của anh, nhón chân lên, cái mũi chạm vào cái cằm của anh, mắt phượng trợn to, từng câu từng chữ nói rõ: “Đem Tiêu Chí Khiêm trước kia chiều chuộng em khắp nơi, trong mắt mãi mãi cũng chỉ có em trả lại cho em! Nghe thấy không, đem anh ấy trả lại cho em!” Tức giận đến vung lên nắm
đấm, cũng mặc kệ nặng nhẹ, liền đánh tới lồng ngực của anh.
Cổ tay đột nhiên bị anh giữ lại, anh lạnh lùng nói: “Anh ta đã chết rồi.”
Cô giãy dụa, mắt phượng ửng đỏ: “Em sống thì gặp người, chết phải thấy xác, nếu không thấy xác vậy thì gọi hồn đến đây cho em! Ba hồn bảy phách thiếu một cái cũng không được! !” Cô chưa bao giờ phát hỏa đối vớiTiêu Chí Khiêm lớn đến vậy, nhưng lúc này là nổi giận, thật sự nổi giận, cô không cho phép anh lại lùi bước!