Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 267: 267: Hãy Tấu Vang Đàn Của Cô




Vy Hiên tỉnh dậy ngay, cô đau đớn ôm trán ngồi xổm cả người xuống.

“Sao vậy?”

Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp, cô lập tức được người đỡ dậy, đầu đang rũ xuống cũng bị ép ngẩng lên. Vẫn may không động vào vết thương, nhưng vẫn khiến Vy Hiên đau chảy nước mắt: “Đau quá...”

Liên Cẩn Hành thở dài một tiếng, không nặng không nhẹ, cũng không giống như đang trách móc, nhưng lại khiến cô đỏ mặt.

“Không nhìn ra cô lại lỗ mãng như vậy.”

Vy Hiên mở to hai mắt, mang theo giọng mũi: “Ngái ngủ mà.”

Ôi, cũng không phải cô muốn! Là trán của cô đau đấy!

Anh kéo cô ngồi xuống, vén tóc mái cô lên nhìn nơi vì bị đụng mà đỏ lên đó, cau mày hỏi: “Đau không?”

Vy Hiên tủi thân gật đầu.

Là rất đau!

Lông mày anh nhíu chặt hơn: “Chờ ở đây.”

Anh đẩy cửa đi ra. Vy Hiên ôm trán xoa liên tục, mái tóc rối tung, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, hơn ba giờ sáng, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.

Cô ngẩn ngơ ngồi một lát, lúc này mới phát hiện màn hình máy tính trên bàn vẫn sáng, bên cạnh là một cốc trà xanh vẫn đang bốc hơi nóng.

Anh vẫn luôn không ngủ?

Vừa thắc mắc thì Liên Cẩn Hành trở về, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ, đi đến bên cạnh cô, cũng không lên tiếng mà vén tóc cô lên, nặn thuốc mỡ ra bôi vào vết thương, khe khẽ xoa.

Thuốc mỡ hơi mát, nhưng rất dễ chịu.

Vy Hiên ngẩng đầu, ánh sáng trong phòng lờ mờ, một bên mặt anh đón lấy ánh sáng, một bên khác thì bị bao phủ trong bóng tối, chợt sáng chợt tối.

Người đàn ông này thật đẹp trai, cô nhìn sang, không nhịn được thất thần.

“Tôi đẹp như vậy sao?” Anh hỏi, ánh mắt vẫn không nhìn vào cô.

Vy Hiên đỏ mặt, lập tức dời mắt sang chỗ khác: “Tôi không nhìn anh.”

Anh nhếch miệng: “Cố cãi.”

Vy Hiên lại lập tức ngước mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Tôi không nhìn anh thật mà.”

“Còn cố cãi.”

“...”

Liên Cẩn Hành bôi thuốc xong, lại khẽ thổi lên trán cô, lúc này mới thả tóc mai cô xuống, thuận tay sửa lại một chút: “Muốn đi nhà vệ sinh hay là muốn uống chút nước?”

Vy Hiên thành thật trả lời: “Uống nước.”

“Chờ chút.”

Anh đứng dậy rót nước đưa đến, Vy Hiên nhận lấy uống hơn nửa cốc, xấu hổ nói: “Cảm ơn.”

“Ngủ đi.” Anh nói.

Vy Hiên đáp lời, thuận miệng hỏi: “Anh thì sao?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì cô đã bắt đầu hối hận rồi, lại càng thêm xấu hổ.

Quả nhiên, Liên Cẩn Hành nhướng mày, giọng nói mang theo trêu đùa: “Muốn tôi ngủ với cô?”

Vy Hiên chui vào trong chăn, xoay người, kéo chăn qua đỉnh đầu: “Ngủ ngon.”

Đột nhiên, cơ thể cô cứng đờ, không dám cử động.

Cách một lớp chăn, anh hôn lên vị trí khuôn mặt cô, khẽ nói: “Ngủ ngon.”



Sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ của anh, kéo ghế ra, ngồi xuống, thao tác chuột.

Vy Hiên vùi trong chăn trợn to mắt, khuôn mặt nóng bừng, trái tim rung động. Cơn buồn ngủ bị quét sạch sành sanh, nhưng cô cho rằng đó là vì vết thương gây ra.

Cô tin chắc là vậy, không sai, chính là như vậy.

Không biết ngủ từ lúc nào, sau khi tỉnh dậy, Liên Cẩn Hành đã ăn mặc chỉnh tề.

“Sắp ra ngoài sao?” Cô xoa xoa mắt hỏi.

Anh xoay người, đôi mắt trầm tĩnh nhìn dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của cô, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

Ném một bộ quần áo đến, rơi thẳng lên đầu cô: “Thay đồ, đưa cô ra ngoài ăn cơm.”

Vy Hiên giật quần áo trên đầu xuống, mơ mơ màng màng nhìn anh: “Muốn đi đâu?”

Người đàn ông trước mặt chợt nghiêng người về phía trước, khoảng cách bị kéo gần, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đương nhiên là... bán cô rồi.”

Vy Hiên nuốt nước miếng, dựa người về phía sau: “Ai lại làm vụ mua bán lỗ vốn này?”

Anh sát lại càng gần: “Ví dụ như, tôi sẽ làm.”

Vy Hiên quyết đoán xoay người lăn xuống giường, cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh: “Vậy anh sẽ lỗ vốn!”

Cửa đóng lại, anh đứng dậy nheo mắt nhìn về phía cô rời đi.

Từ lúc mới bắt đầu anh đã biết, chắc chắn đây là một vụ mua bán lỗ vốn.

Chỉ thoáng chốc Vy Hiên đã đi ra, buộc tóc tùy tiện, mái lệch trước trán rủ xuống cố gắng che khuất vết thương, khuôn mặt trang điểm đơn giản. Cô kéo kéo váy trên người, cảm thấy mất tự nhiên: “Nhất định phải mặc thế này sao?”

Liên Cẩn Hành nhìn cô, một bộ lễ phục lộ vai màu đen, đường cong trên cổ vô cùng xinh đẹp, làn da trước ngực trắng nõn, một chiếc dây chuyền mảnh nhỏ vừa vặn tô điểm. Váy chiết eo, dài đến gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp.

Liên Cẩn Hành nhướng mày, không hề kém chút nào so với tưởng tượng của anh.

Anh lấy một đôi giày cao gót màu da ra, lập tức ngồi xổm xuống, muốn đi lên chân của cô, Vy Hiên cứng đờ người, muốn lùi về phía sau: “Không cần, tôi tự làm được...”

Anh lại nắm chặt mắt cá chân của cô, thấp giọng nói: “Thả lỏng.” Nói xong thì xỏ giày vào chân cô, Vy Hiên vội vàng chống tay lên vai anh, khuôn mặt nóng bừng, dời mắt sang chỗ khác.

Đứng dậy, anh lùi về phía sau, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Lễ phục màu đen phối hợp với giày cao gót màu da, vô cùng thanh nhã, lộ ra toàn bộ vẻ đẹp trong độ tuổi này của cô.

“Không tệ lắm.” Anh nói, coi như là khen ngợi.

Ném một chiếc khăn choàng màu trắng cho cô: “Đi thôi.”

Rời khỏi phòng, hai người một trước một sau tiến vào thang máy, Vy Hiên giương mắt nhìn anh đứng trước mình, bầu không khí vẫn thoang thoảng mùi bạc hà thơm ngát, hương thơm rất yên bình rất tươi mát, phù hợp với buổi sáng sớm thế này.

Ra khỏi thang máy anh dừng lại chờ cô đi ra, sau đó rất tự nhiên khoác tay cô. Dù cảm thấy được vẻ cứng ngắc của cô, cũng không hề buông tay.

Vy Hiên cúi đầu quan sát, lại hơi cau mày.

Không thể phủ nhận, cánh tay này rất ấm áp, khiến cô từ từ quên mất phòng bị.

Liên Cẩn Hành dẫn cô đến một bữa tiệc, đều là những người làm ăn, cô nghe không hiểu câu chuyện của bọn họ.

Khi rảnh rỗi, anh cúi đầu nói: “Chỉ lo ăn của em.”

Không biết thế nào đề tài lại chuyển lên trên người Vy Hiên: “Nghe nói tổng giám đốc Liên đính hôn rồi.”

Liên Cẩn Hành ‘ừ’ một tiếng, giơ tay tùy ý vỗ vỗ vào mu bàn tay Vy Hiên: “Đây là vị hôn thê của tôi.”

Có người trêu ghẹo: “Ôi, còn tưởng là thư ký đấy! Lúc ấy tôi còn buồn bực, tại sao lại có thể có thư ký xinh đẹp như vậy chứ?”

Vy Hiên mỉm cười, mấy ngày trôi qua, cô cũng sắp miễn dịch với những lời nói như vậy xuất hiện xung quanh mình rồi. Cô phối hợp tốt với Liên Cẩn Hành, chỉ là vì làm tròn nghĩa vụ của vị hôn thê.

Bữa tiệc kết thúc, Liên Cẩn Hành khéo léo từ chối lời mời của đối phương, trở về khách sạn với Vy Hiên.

“Thay quần áo thoải mái chút, dẫn em ra ngoài đi dạo.” Vừa nói xong, anh đã cởi âu phục, rồi lại muốn cởi cúc áo sơ mi.



Vy Hiên nhìn anh chằm chằm: “Tổng giám đốc Liên, chúng ta vẫn ở cùng một chỗ đấy!”

Anh ngước mắt, đáy mắt tỏ vẻ hiểu rõ: “Tôi không ngại cho em ngắm nhìn cơ thể của tôi.”

“Nhưng tôi ngại.” Vy Hiên thất bại: “Được rồi, tôi đi đến phòng khách.” Quay đầu muốn ra phòng khách, lại bị người kéo trở về.

Cô lườm anh: “Gì vậy?”

“Sao phải phiền toái như vậy? Cùng lắm thì cô làm trước, tôi nhắm mắt lại là được.”

Vy Hiên gượng cười: “Không cần phải khiến bản thân oan ức như vậy.”

Anh cũng không để ý áo sơ mi đã bung ra của mình, lộ ra dáng người rắn rỏi, nhếch mày kiêu ngạo nói: “Tôi thích.”

“...”

Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, anh dứt khoát hào phóng nói: “Vậy tôi trước.”

Vy Hiên còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, anh đã cởi quần...

Cô vô cùng xấu hổ, hoảng hốt xoay người: “Liên Cẩn Hành! Anh... anh cố ý phải không!”

“Cũng đâu phải chưa từng thấy.” Anh nói lời này không to, nhưng Vy Hiên lại nghe thấy rõ ràng, đỏ ửng trên khuôn mặt lan đến tận mang tai.

Được rồi, cô nhịn.

Ra khỏi khách sạn, Vy Hiên quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một lượt. Anh mặc quần áo thường ngày, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như bình thường, trẻ tuổi đẹp trai, quả thật rất phóng khoáng.

Đột nhiên Vy Hiên nói: “Liên Cẩn Hành, chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhỉ?”

Thường xuyên có thể nghe thấy tên anh ở trong tạp chí xã, lại có rất ít scandal, mà scandal do cô tạo ra, chỉ sợ sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất của anh. Nghĩ như vậy, Vy Hiên lại cảm thấy tự trách và hối hận.

Ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía cô: “Yên tâm, tôi không lạm tình.”

Vy Hiên lập tức xấu hổ: “Tôi không có ý đó.”

Anh khẽ cười, đi xuống bậc thang trước.

Có người chờ sẵn ở ven đường, thấy anh đi ra thì đưa chìa khóa cho anh.

“Lên xe đi.” Anh nói.

Thời tiết thoải mái dễ chịu, đường đi lạ lẫm, thoạt nhìn tất cả đều hài hòa tươi mát.

Vy Hiên híp mắt hưởng thụ làn gió nhẹ vỗ về, thuận miệng hỏi: “Các anh muốn mở rộng kinh doanh ở nơi này sao?”

Liên Cẩn Hành lái xe, thành thạo tạt xe sang làn đường xe chạy: “Nepal nằm trong khu vực động đất, nơi đây vẫn rất có kinh nghiệm trong việc xây dựng phòng ốc chống động đất.”

Khác nghề như cách núi, Vy Hiên cái hiểu cái không, nhìn người đi đường bên ngoài xe, hai bên vỉa hè, mọi nơi đều có thể nhìn thấy du khách Trung Quốc đội mũ của công ty du lịch, trong khoảnh khắc đó, lại có cảm giác như đang ở nước mình.

Bọn họ đi đến quảng trường Durbar chứa đầy đặc sắc vốn có thời trung cổ, nơi này có hơn năm mươi chùa chiền và cung điện, rất nổi tiếng.

Vy Hiên xuống xe, lập tức bị sự hùng vĩ và sự độc đáo của những công trình kiến trúc xung quanh thu hút tầm nhìn.

Bầu trời rộng lớn mênh mông, tiếng chuông trầm trầm nhưng vang dội, những tín đồ Ấn Độ thành kính, thi thoảng có chim bồ câu trắng cất cánh bay lên, đều giống như tạo ra lễ rửa tội tâm linh vì cô. Cảm giác như là rất nhiều chất chứa trong lòng ở trong thiên nhiên trong trời đất đều không đáng để nhắc đến, chỉ có thả lỏng.

Hiếm khi thả lỏng, hai người thảnh thơi đi dạo, cũng rất hài lòng.

Từ ngôi đền Taleju cao nhất đến Gatamanda thờ cúng thần Golana, lại đến cung điện Kumari chỉ thờ cúng duy nhất ‘nữ thần sống’ Kumari, cuối cùng bọn họ đi đến một ngôi đền đặc biệt, khác hẳn với những ngôi đền khác.

Vy Hiên hỏi đó là gì, Liên Cẩn Hành quét mắt nhìn nói: “Đền thờ thần Shiva.” Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Là nơi rất thú vị.”

“Thật sao?” Cô cảm thấy hứng thú, mãi đến khi vào trong mới hiểu rõ cái gọi là ‘thú vị’ trong lời anh nói là gì.

Toàn bộ những chạm khắc trên xà nhà và cột trụ đều thể hiện tính dục, hơn nữa đủ loại tư thế, ngay cả vị trí riêng tư cũng không hề che đậy!

Vy Hiên rất xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, quả thật là miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Ngôi đền này quả thật rất... đặc sắc.”

Hai tay Liên Cẩn Hành đút vào trong túi quần, ngẩng đầu nhìn: “Nghe nói là để tăng cao tỉ lệ sinh đẻ, quốc vương mới hạ lệnh vẽ những bức tranh này.” Anh lại nhìn thẳng vào mắt Vy Hiên: “Nếu như dùng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật nhìn, những chạm khắc quả thật khiến người khác kinh diễm.”