Ánh mắt đầu tiên Trương Thanh Đình đã nhìn thấy Vy Hiên, anh nhíu mày, đi nhanh tới: “Tuyết Chi, sao vậy?”
Tuyết Chi bĩu môi: “Hừ, có người tìm bọn em gây phiền phức, nhưng người ta là ký giả!”
Trương Thanh Đình hiểu, lạnh mặt tiến lên, hoàn toàn là tư thái của người bảo vệ: “Chào anh, tôi mời anh rời đi, đừng làm phiền người nhà tôi nữa.”
Bàn tay anh tự nhiên khoác vai Vy Hiên, cô lại như bị kinh ngạc, cả người rùng mình một cái, lập tức tránh đi.
Ngước mắt, Vy Hiên đã chạm phải ánh mắt của một người khác.
Cô khẽ sững sốt, lập tức nhận ra, là anh ta —— người đàn ông tên Liên Cẩn Hành.
Liên Cẩn Hành và Trương Thanh Đình đi tới gần đây bàn chuyện, trưa tìm nơi ăn cơm, lúc đi qua quán ăn này, anh ngước mắt đã phát hiện cô.
Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, giống như bị ai đó làm phiền, luống cuống nắm chặt dao trong tay…
Anh đứng lại, ở ngay ngoài cửa sổ.
Tay cô càng thêm run rẩy, nhưng lại nắm càng chặt, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên kiên quyết.
Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm, bất giác nhíu mày.
Trương Thanh Đình nhận xong cuộc điện thoại xoay người sang, anh mặt không cảm xúc nói: “Đến đây ăn đi.”
“Được.” Trương Thanh Đình nghĩ cũng không nghĩ đã đẩy cửa đi vào, cho nên, có sau đó.
Vy Hiên nhìn, anh cũng nhìn, giây phút ánh mắt giao nhau, Liên Cẩn Hành lướt mắt nhìn dao trên bàn, tim Vy Hiên khẽ chấn động, lại lập tức cúi đầu.
Cô…cô không muốn làm vậy, thật sự không có!
Giờ này khắc này, Vy Hiên vô cùng khó xử, lại chạy không xong.
Dường như ký giả quá quá đáng, Trương Thanh Đình và anh ta nổi lên xung đột, người sau không sợ lớn chuyện ngược lại gọi báo cảnh sát trước, cả phòng ăn náo loạn.
Tiếng đàn cello trầm thấp triền miên, uyển chuyển.
Vy Hiên không chịu nổi nữa, đứng dậy nhìn ký giả: “Anh không phải có câu hỏi sao? Được, tôi cho anh đáp án.”. Google ????????ang nà????, đọc nga???? không q????ảng cáo ﹎ ????????Um???????????????? ện.vn ﹎
Tất cả mọi người đều dừng lại ngóng nhìn cô, Trương Thanh Đình lo lắng gọi một tiếng: “Vy Hiên…”
Vy Hiên nhìn anh ta, xoay người, ánh mắt lại đối diện với Liên Cẩn Hành, mặt anh vẫn bình tĩnh. Cô cắn răng, đi tới trước mặt anh, đột nhiên nhón chân lên, hai tay ôm cổ anh, dùng sức kéo anh lại gần, chủ động hôn lên môi anh…
Đây chính là, đáp án của cô.
Môi thật lạnh.
Không có độ ấm, giống như hôn lên đá, lạnh đến mức làm cô rùng mình.
Ánh mắt không chút thay đổi, bị một gợn sóng nho nhỏ nào đó phá vỡ sự yên tĩnh. Nhưng anh cũng chỉ nhìn cô —— dưới hàng mi, trong con ngươi đen như.
Cô không dám nhìn thẳng, ánh mắt anh có thể bóc trần cô dễ như trở bàn tay, ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn là ranh giới của cô nữa.
Cô e dè chủ nhân đôi mắt này, nhưng, lại cứ lựa chọn anh. Kích động đến mức thậm chí không nghĩ lỡ bị anh đẩy ra thì sao?
Cô nhắm mắt, đôi tay ôm anh dùng sức.
Vào lúc này, cô là người đuối nước.
Cho tới lúc sau lưng truyền tới tiếng chụp hình lách tách, cô mới buông tay, mở to đôi mắt, đã đối diện với sắc mặt không chút cảm xúc của anh.
Không biết nên nói gì, cho nên vẫn im lặng.
Tuyết Chi nghẹn họng nhìn trân trối, Vy Hiên… lại hôn một người đàn ông trước mặt mọi người trong sảnh?!
Trương Thanh Đình kinh ngạc nhìn, anh ta không hiểu, nếu muốn tìm một người làm bia, tại sao không thể là anh ta?
Chẳng lẽ, cô tình nguyện hôn một người xa lạ không liên quan, cũng không chịu tìm anh giúp đỡ? Rốt cuộc, hận trong lòng cô, còn muốn tiếp tục bao lâu!
Ký giả cuối cùng khai quật được tin tức hài lòng, vừa kiểm tra nhìn hình trong máy ảnh, vừa bình tĩnh nói: “Haha, tình huống qua lại của cô Phạm thật sự là phức tạp…”
Ánh mắt Vy Hiên rũ thấp, thân thể mỏng như tờ giấy, gió hơi mạnh là có thể cuốn cô đi.
Ký giả cất máy ảnh, đi tới đánh giá Liên Cẩn Hành, lại đưa danh thiếp tới: “Cô Phạm, tôi thấy chúng ta vẫn là hẹn thời gian để phỏng vấn đi.”
Vy Hiên làm hành động hoang đường như vậy là vì nhanh chóng kết thúc tất cả, cho nên tùy ý anh ta muốn thế nào. Cô vừa muốn giơ tay nhận, một bàn tay to khác đã ngăn cô lại.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt vừa khéo đến cằm của Liên Cẩn Hành, chỉ chú ý thấy đường cong kiên nghị hoàn mỹ của anh.
Liên Cẩn Hành đè tay cô lại, cản trở cô nhận, ký giả cầm danh thiếp, đứng ở đó có chút ngượng ngùng.
Từ khí thế không dễ bỏ qua của anh thì có thể đoán được, người đàn ông này tuyệt đối không phải tầm thường, chỉ thoáng chốc như vậy, lại bị khí thế của anh làm chấn kinh. Không nói nhiều, ký giả nhún vai, lại không để ý thu lại danh thiếp.
Liên Cẩn Hành lúc này vươn tay ra đặt lên vai Vy Hiên, cảm giác được sức nặng từ trên vai truyền tới, ánh mắt Vy Hiên kinh ngạc lại nghi hoặc, từ đầu tới cuối đều không dời khỏi anh.
“Chúng tôi không quen bị truyền thông làm phiền, hi vọng có thể hiểu.” Anh nói, tay dùng sức, xoay nửa người cô, đi ra cửa quán ăn, hoàn toàn chiếm vị trí khống chế.
“Anh…” Tất cả thay đổi quá nhanh, Vy Hiên muốn mở miệng, lại không biết nói gì, bước chân bị anh lôi kéo, đi theo có chút chật vật.
Liên Cẩn Hành lại dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn người phía sau: “Chuyện hôm nay, tôi chỉ xem như chưa từng xảy ra, nhưng tôi không muốn có thêm lần nữa.”
Cảnh cáo không nặng không nhẹ, tràn đầy hương vị phòng bị. Xoay người, dưới ánh mắt của mọi người, dẫn Vy Hiên rời đi.
Tuyết Chi lúc này mới phản ứng lại, nhanh tay lẹ mắt kéo ký giá muốn đi theo, hung hăng trừng mắt anh ta: “Nếu còn có người dám bôi xấu bạn tôi, thì đợi lên tòa đi!”
Ký giả không nhẫn nại hừ một tiếng, phất tay rời đi.
Tuyết Chi xem như thở phào, quay đầu gọi: “Anh họ…”
Trương Thanh Đình từ đầu tới cuối nhìn chắm chằm phương hướng hai người biến mất, kinh ngạc và thất vọng trên mặt, hoàn toàn bộc lộ tình cảm anh ta đối với Vy Hiên!
Tuyết Chi thở dài: “Anh, anh nên biết, Vy Hiên hoàn toàn không có ý đó với anh, nếu không, cô ấy cũng sẽ không đợi tới bây giờ. Nghe lời em, anh đừng tra tấn chính mình như vậy nữa, vẫn là buông tay đi, tốt cho cả anh và cô ấy.”
Trương Thanh Đình cúi đầu cười khổ: “Buông tay? Không có cô ấy, anh không sống tốt được.”
Tuyết Chi nhíu mày, muốn khuyên anh ta một câu, lời tới đầu lưỡi lại nuốt xuống. Lúc này, chỉ có thể chờ đợi vào thời gian, cho dù, đây là hi vọng bất đắc dĩ nhất.
Ký giả ra khỏi quán ăn, ngồi vào khoang xe bắt đầu vội vàng gọi điện thoại: “Tiểu Dương…có chủ biên ở đó không?”
Chỗ góc rẻ quán ăn, là một nam một nữ.
Nhìn xe đi qua trước mặt, Liên Cẩn Hành chuyển ánh mắt, nhìn người phụ nữ dựa vào tường: “Cô không cảm thấy, thiếu tôi một lời giải thích sao?”
Vy Hiên tiến lên một bước, trịnh trọng khom lưng với anh: “Vừa nãy… thật sự cảm ơn anh.”
Ánh mắt Liên Cẩn Hành không thay đổi, nhìn cô hỏi: “Cô biết hậu quả cô làm vậy không?”
Hậu quả?
Vy Hiên ngẩng đầu, có chút không hiểu, “hậu quả” anh nói, có liên quan tới Vũ sao? Nếu không phải, cô không quan tâm.
Nhìn thấy sự hời hợt của cô, Liên Cẩn Hành không nói gì, xoay người rời đi.
“Đợi một chút!” Vy Hiên đuổi theo: “Tôi… tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, nếu có thời gian… có thể mời anh ăn cơm trưa không?”
Anh hẳn bị cô cản trở bữa trưa, Vy Hiên chỉ muốn thành tâm bồi thường.
“Không cần.” Anh đi về phía trước, đầu cũng không quay lại.
Lúc này, Tuyết Chi và Trương Thanh Đình cũng đã đi ra, nhìn thấy anh, ánh mắt Trương Thanh Đình từ phức tạp chuyển sang né tránh, Liên Cẩn Hành lại vô cùng lạnh nhạt, cho dù anh cảm thấy được sự kháng cự và bài xích từ đối phương.
“Đi thôi.” Trương Thanh Đình quay đầu liền đi, nhìn ra có cảm xúc.
Nhưng Liên Cẩn Hành lại đứng yên, anh không quen nhìn bóng lưng người khác, cho nên nói: “Tôi quay về trước, chuyện sau đó có thời gian bàn tiếp.” Băng qua đường, ngồi vào Bentley đen.
Xe khởi động, lướt qua người cô đang đứng bên đường, chạy đi như bay.
Trương Thanh Đình trừng mắt, kiềm nén ngọn lửa trong lòng, giơ tay chặn một chiếc taxi, nhìn Vy Hiên qua cửa sổ, miễn cưỡng quay đầu lại kêu tài xế lái đi.
Tuyết Chi bất đắc dĩ đi tới, ôm cánh tay Vy Hiên, gối đầu lên vai cô: “Vy Hiên, đừng để ánh mắt của đám tiện nhân đó đánh bại. Cho dù cậu có quyết định thế nào, mình cũng ủng hộ cậu! Yên tâm đi, giữa cậu và anh họ mình, mình nhất định chọn cậu!”
Lời của cô ấy làm Vy Hiên cuối cùng có chút an ủi, cô khó được ôm cô ấy thân thiết: “Tuyết Chi, mình rất hạnh phúc khi lúc đầu không từ bỏ tình bạn của chúng ta.”
Tuyết Chi nhíu mày: “Này, cậu lại còn có suy nghĩ như vậy? Chuyện lúc nào, sao mình không biết?”
Vy Hiên cười cười, không giải thích gì.
Trên đường xe cộ tấp nập, cô nhìn, đối với người đàn ông lạnh lùng như băng đó, vẫn là có chút xin lỗi.
***
Tập Lăng Vũ xuống lầu ăn sáng, bà cụ Tập ngồi trong phòng ăn, khuôn mặt vốn nghiêm túc, sau khi nhìn thấy cháu, lập tức cười như hoa: “Lăng Vũ à, đến đây ngồi chỗ bà.”
Tập Lăng Vũ ngồi xuống, ngước mắt thì nhìn thấy tờ báo đặt ở một bên.
Đối diện, Trình Tương nhìn chằm chằm anh, nhưng anh cũng chỉ lướt mắt bèn nghiêng đầu nói chuyện với bà cụ Tập. Trình Tương nhíu mày, bà ta cố ý để ở vị trí nổi bật đó, anh không thể không nhìn thấy!
Tập Chính Hãn là hiếu tử, nhìn thấy mẹ được dỗ vui vẻ như vậy, ánh mắt ông ta nhìn Tập Lăng Vũ cũng không còn nghiêm khắc.
Lúc này, bác sĩ gia đình tới nhà: “Bà cụ Tập, tôi đến kiểm tra sức khỏe cho bà.”
Bà cụ Tập mặt chán ghét: “Sao phải làm nhiều kiểm tra như vậy! Sức khỏe tôi rất tốt, không cần kiểm tra!”
Tập Chính Hãn vội nói: “Mẹ, kiểm tra một chút cho tốt, không sao thì cả nhà chúng ta cũng có thể yên tâm mà.”
“Tôi nói không cần! Muốn kiểm tra anh kiểm tra!”
“Mẹ ——”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu: “Bà, nếu không muốn làm con lo lắng, bà ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi. Hơn nữa, lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh.”
Bà cụ Tập vừa nghe, khuôn mặt vốn còn căng chặt, lập tức thả lỏng: “Haha, được, vậy thì nghe cháu bà.”
Tập Chính Hãn đứng dậy đỡ, thấy vợ không nhúc nhích, lại trừng mắt bà ta: “Còn không mau đi tới đỡ mẹ!”
Bà cụ Tập cười lạnh, vừa đứng dậy vừa nói: “Loại phụ nữ này thật sự không biết gả tới làm gì!”
Trình Tương không tình nguyên đứng dậy, trong lòng tủi thân, đè xuống tức giận, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn chỗ Tập Lăng Vũ.
Mấy người lên lầu, phòng ăn đột nhiên yên tĩnh.
Bàn tay cầm nĩa của Tập Lăng Vũ, khớp ngón tay nổi lên, anh từ từ cầm tờ báo đó lên, nhìn cũng không nhìn nhiều một cái, vo thành một cục…