Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 180: Chương 180




Thạch phân công xong công việc, mọi người đều tản đi, mỗi người phụ trách công việc của mình.

Lúc này, ông Hình lại gọi Thạch lại, một mình ở lại.

Ông ta cau mày, trầm giọng nói: “Tìm thấy Tiêu Chí Khiêm rồi, Tiêu Tuyệt cậu ấy….”

Thạch hiểu tình cảm của ông Hình với Tiêu Tuyệt, anh cân nhắc cách dùng từ, khóe léo: “Sau khi tìm được cậu chủ Tiêu, tôi đã phái người đi đến đó tìm một lần nữa, thậm chí còn lật cả từng viên đá lên để tìm, nhưng, ngay cả một chút dấu hiệu của sự sống cũng không có.”

“Không có…” Ông Hình lẩm bẩm lặp lại một lần nữa, sau đó lại cúi đầu, cắn tẩu hút thuốc theo thói quen, vẫy vẫy tay.

Thạch gật đầu: “Ông Hình, tôi đi ra đây.”

Sau khi Thạch rời đi, ông Hình cau mày, ngồi xuống ghế sofa, thở dài, dựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.

Năng lực làm việc của Thạch như thế nào ông ta biết, rất nghiêm túc, Mạc nói là Hải Thiên Đường, ngay cả Hồng Môn cũng không tìm thấy người thứ hai. Nếu như anh ta nói không có, vậy chắc chắn là không có….

Có lẽ, đấy là kết quả tốt nhất.

Nhà thờ ven hồ ở ngoại ô thành phố A đã được niêm phong và khóa chặt, Trương Hồng Khánh gợi ý với bộ phận quản lý thành phố phía dưới, muốn tiến hành việc trùng tu lại. Vị trí ban đầu của nhà thờ bị lệch, cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Tòa soạn bên kia có Vy Hiên, nếu như có bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ phản hồi lại ngay ở kỳ đầu tiên của tờ báo. Nên, Cỏ Nam Cực với khả năng phá hủy toàn bộ thành phố A cứ như vậy mà biến mất trong im lặng.

Người đứng đầu của Hồng Môn từ chỗ phó môn chủ Quan Mạc biết được tòn bộ câu chuyện, nhớ lại ông Hình là nguyên lão của Hồng Môn, cũng không cần truy xét thêm, chỉ là, cần phải xác nhận lại sự thật về cái chết của Tiêu Tuyệt mới được!

Nếu không, đối với Hồng Môn mà nói, sẽ là mối đe dọa lớn nhất, ông ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

So với Tiêu Chí Khiêm, tình trạng sức khỏe của Tuyết Chi còn tệ hơn. Vì lần trước bị trúng độc, cơ thể đã không được khỏe, lần này lại mất quá nhiều máu, Nghê Thư hạ lệnh bắt cô phải nằm trên giường dưỡng thương trong nửa tháng.

Tìm được Tiêu Chi Khiêm, Tuyết Chi mới yên lòng, rất nghe lời ngày nào cũng nằm trên giường, ngoan ngoãn uống thuốc bắc, uống thuốc bổ. Tiêu Chí Khiêm ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chuyên tâm, trong mắt không chứa đựng ai khác ngoài cô, chị Điềm và những người khác không có chuyện gì liền lấy Tuyết Chi ra đùa, nói cô là thuốc của cậu Tiêu, chỉ cần có cô ở bên cạnh, cho dù cậu Tiêu có bị tâm bệnh cũng có thể chữa khỏi được!

Trước mặt người ngoài, mặc dù Tuyết Chi có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc. Càng không quan tâm đến chuyện Tiêu Chí Khiêm mất trí nhớ.

Tầng 39 đường Hằng Nguyên.

Tuyết Chi ăn xong món súp mà chị Điềm nấu sau đó lại ngủ thiếp đi.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Chí Khiêm đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách, Đinh Khiêm đang ngồi nghiên cứu phần mềm mà tứ đại hắc kim bọn họ mới mở rộng. Đây là một phần mềm theo dõi, sự khác biệt lớn nhất so với các phần mềm theo dõi hiện nay là nó dựa trên thói quen và cách ứng xử của mọi người để tiến hành phân tích, từ đó tính toán ra các số liệu, tăng cơ hội tìm kiếm mục tiêu.

Tiêu Chí Khiêm đi đến, liếc nhìn anh ta, ngồi xuống đối diện anh ta.

Đình Khiêm liếc nhìn cậu chủ Tiêu, vội vàng đóng máy tính lại: “Cậu chủ Tiêu, tìm tôi có chuyện gì thế?”

Bất kể có bị mất trí nhớ hay không, Tiêu Chí Khiêm vẫn giống như một người ẩn hình, anh chủ động tiếp cận ai đó, chắc chắn là có chuyện!

Tiêu Chí Khiêm do dự, giọng nói trầm thấp hỏi: “Kể cho tôi nghe những chuyện trong quá khứ.”

Đinh Khiêm sững sờ, không ngờ cậu chủ Tiêu lại chủ động lên tiếng hỏi anh ta? Lúc này, một cảm giác ưu việt tự nhiên nảy sinh, nhất định cậu chủ Tiêu biết anh ta là người có triển vọng nhất của Hải Thiên Đường nên mới đến tìm anh ta để hỏi!

Đinh Khiêm lập tức ngồi ngay ngắn: “Cậu chủ Tiêu, cậu hỏi tôi xem như là hỏi đúng người rồi! Từ khi cậu vẫn còn ở nhà họ Tiêu, lúc không biết phụ nữ là cái gì, tôi đã đảm nhiệm trách nhiệm chỉ dẫn phát triển thiêng liêng!”

Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm hơi rủ xuống, yên tĩnh lắng nghe, Đình Khiêm khẽ ho mấy tiếng, kể lại: “Cậu chủ Tiêu, cậu là con trai lớn của xí nghiệp Tiêu thị…Ừm, trước đây, bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một em trai sinh đôi! Haha, nói đến cũng thật buồn cười, tôi nghĩ ngay cả ông cụ nhà cậu cũng có thể không biết chuyện này.”



Tiêu Chí Khiêm nghe thấy vậy liền có chút bất ngờ, ánh mắt hoài nghi hỏi anh ta: “Sinh đôi?”

“Đúng vậy!” Đinh Khiêm lấy lại tinh thần, ba hoa chích chòe nói: “Tôi đã gặp tên tiểu tử đó rồi, rất giống cậu! Nếu như hai người đứng một chỗ giống như khi nhìn mình ở trong gương vậy, không ai có thể phân biệt được hai người! Mẹ tôi nói, hai người chắc chắn là anh em sinh đôi, nếu không sẽ không giống nhau như vậy!”

Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm lại hạ xuống, ngồi lặng lẽ ở đó: “Tiếp tục”

“Uh…” Đinh Khiêm sững sờ, ngại ngùng ngãi đầu: “Tôi nói đến đâu rồi?”

“Người kia, tôi muốn nghe chuyện của anh ta.”

“Ồ, cậu nói Tiêu Tuyệt hả!” Đinh Khiêm lập tức kể lại chuyện của anh ta với Tiêu Chí Khiêm, cuối cùng mới nói: “Cậu chủ Tiêu, tên tiểu tử kia thật sự rất biến thái! Nếu như anh ta không hài lòng, không thích, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được! Nếu như không phải vì anh ta, cậu và mợ chủ cũng không gặp phải tai họa này! Nhưng cũng còn may, anh ta đã chết rồi, tôi nghe anh em nói, ngay cả xác cũng không tìm được! Đoán là đã bị nổ không còn mảnh giáp nào rồi….”

Đinh Khiêm vẫn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tiêu Chí Khiêm lại đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Đinh Khiêm sững sờ, khẽ xoa cái đầu của anh ta, khẽ thì thầm: “Thật là, chỉ để cho người ta kể ít như vậy, người ta vẫn chưa kể đủ mà.”

Nhưng cậu chủ Tiêu kỳ quặc như vậy không phải là chuyện ngày một ngày hai, anh ta nhún nhún vai, tiếp tục mở máy tính nghiên cứu phầm mềm mới của anh ta.

Tiêu Chí Khiêm đẩy cánh cửa phòng khách ra, quan sát căn phòng xa lạ này nhưng anh lại không có một chút ấn tượng nào.

Anh từ từ bước vào trong phòng, ngồi vào bàn làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai bức ảnh, một bức là một mình Tuyết Chi, đang cười rất rạng rỡ, bức còn lại là ảnh cưới của anh và Tuyết Chi, nhìn cô vô cùng hạnh phúc dựa vào vai anh, anh nhìn cô bằng một ánh mắt rất trìu mến.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong bức ảnh, nhưng lại không có ấn tượng gì cả.

Anh đặt bức ảnh cưới xuống, úp xuống bàn, xoay chiếc ghế da, đối diện với cửa sổ, nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe lên sự hỗn loạn không thể che giấu được.

Sinh đôi….

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của ông Hình, ông ta hỏi thẳng Đinh Khiêm: “Tên tiểu tử Tiêu Chí Khiêm kia đâu?”

“Cậu chủ Tiêu đang ở trong phòng sách.” Đinh Khiêm nhân cơ hội phàn nàn: “Lúc nãy cậu chủ Tiêu hỏi tôi rất nhiều, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có đã đi rồi….thật là khiến tôi tổn thương mà ~”

Bước chân của ông Hình cứng lại, quay đầu, cau mày nói: “Tìm cậu hỏi chuyện? Hỏi những gì?”

“Uh, hỏi tôi những chuyện trước kia thôi, ồ đúng rồi, cậu ấy còn hỏi về Tiêu Tình nữa!”

Lông mày của ông Hình càng nhíu chặt hơn, nhìn về phía phòng sách, bước nhanh qua.

Ông ta trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm ở bên trong, ông ta đóng chặt cửa lại, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Tiêu Chí Khiêm, cậu muốn biết những chuyện trước kia, tôi có thể nói với cậu.”

Người đàn ông đang quay lưng lại với ông ta, từ từ quay người lại, đôi mắt sáng ngày càng quyến rũ hơn, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười quyến rũ, khẽ nói: “Ông Hình, tôi không cần phải biết cái gì, bởi vì, tôi chính là Tiêu Chí Khiêm.”

Tiêu thị.

Chiêm Gia Linh từ phòng nhân sự quay lại, liền bắt đầu thu dọn những thứ trên bàn.

Dương Châu Kiệt đứng trong phòng làm việc, xuyên qua tấm rèm cửa nhìn chằm chằm vào cô ta, do dự hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn đẩy cửa đi ra, đi đến trước mặt cô ta.

Tiểu Tống nhìn hai người, luôn cảm thấy bầu không khí kỳ lạ đến mức có chút khó thở.



“Uh, tôi đến lấy cốc nước.”

Biết mình lúc này nên biến mất ngay lập tức, tiểu Tống cầm cốc nước, vội vàng đứng dậy đi vào phòng nước.

Dương Châu Kiệt nhìn Dương Gia Linh, giơ tay lên đẩy chiếc kính trên sống mũi, khẽ nói: “Em xác định muốn từ chức?”

Chiêm Gia Linh khẽ “ừ” một tiếng.

“Thực ra, em có thể không cần….”

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, khẽ mỉm cười: “Em làm việc cho Tiêu Tuyệt, không phải là anh đã biết rồi sao? Em như vậy, anh vẫn còn tin tưởng được sao? Cho dù là anh có thể, Tiêu Chí Khiêm thì sao, Tuyết Chi thì sao?”

Trong đám cưới cô giả làm Tuyết Chi, suýt nữa đã gây ra họa lớn, Dương Châu Kiệt không phải không biết. Nhưng, chuyện này không phải đã được giải quyết rồi sao? Tiêu Tuyệt cũng không bao giờ xuất hiện nữa, anh không hiểu, cô còn sợ điều gì nữa!

“Nếu như em lo lắng điều này, anh sẽ chịu trách nhiệm giải thích với cậu chủ Tiêu và Tuyết Chi.”

Chiêm Gia Linh mỉm cười, lắc đầu, rạng rỡ nhìn anh, nói một cách đầy chân thành: “Châu Kiệt, cảm ơn anh, cảm ơn anh đến bây giờ vẫn không trách em.”

“Đó là vì….” Dương Châu Kiệt muốn nói nhưng lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô.

Anh rất hiểu tính khí của cô, có một số lời nói, anh không nói, cũng không có can đảm để nói, nhưng không còn cơ hội nữa.

Chiêm Gia Linh thu dọn tất cả mọi thứ bỏ vào hộp, sau đó đưa cho anh một chiếc USB: “Đây là một số nghiên cứu thị trường mà em đã làm, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh.”

Dương Châu Kiệt lặng lẽ nhận lấy, Chiêm Gia Linh bê chiếc hộp lên, nhìn anh: “Tạm biệt.” Sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc này, tiểu Tống vội vàng đi qua: “Không phải chứ, anh Kiệt, anh để cô ấy đi như vậy sao?”

Dương Châu Kiệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng quyết đoán của cô, khẽ thở dài: “Cô ấy là một người phụ nữ rất ngạo mạn, căn bản không thể tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác. Trừ khi là cô ấy tự mình nghĩ thông, nếu không, tôi nói nhiều cũng vô dụng mà thôi.”

Quay người lại, đi vào phòng làm việc.

Tiểu Tống có chút không hiểu hai người này, đang êm đẹp, sao lại một người muốn nghỉ việc, một người chán nản chứ?

Chiêm Gia Linh đi vào bãi đỗ xe, bỏ đồ vào cốp xe, sau đó lái xe rời khỏi công ty.

Trên đường đi, cô ta nhận một cuộc điện thoại, có chút sững sờ: “Bắc Minh Hạo? Sao anh lại gọi điện cho tôi?” Nghe thấy những lời đối phương nói, ánh mắt cô ta rét lạnh, cắn môi, nói một cách dứt khoát: “Ở đâu?”

Cúp điện thoại, cô ta liền quay xe lại, đi về hướng ngược lại.

Chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn bình thường, Chiêm Gia Linh xuống xe, thận trọng nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong, đi thẳng đến cuối tầng hai.

“Cốc cốc cốc” Cô ta gõ cửa.

“Két” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Bắc Minh Hạo đứng ở cửa, đôi mắt như chim ưng nhìn cô ta: “Tôi nghĩ cô sẽ không đến.”

Chiêm Gia Linh lo lắng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Bắc Minh Hạo nghiêng người, nhìn vào bên trong lải nhải nói chuyện. Chiêm Gia Linh cau mày, sau khi đi vào bên trong, cô ta liền nhìn thấy người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường, vội vàng đi đến, lông mày của cô ta nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”