Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 152: Chương 152




Tuyết Chi thấy thế thì khẽ cười, xoa xoa đầu Tiêu Chí Khiêm giống như thú cưng: “Chúng ta phải tôn trọng người lớn tuổi ~”

Tiêu Chí Khiêm buồn bực, chỉ cần là lời Tuyết Chi nói, anh đều không thể phản bác.

Tuyết Chi đi tới trước mặt Ông Hình , rất khéo léo chào hỏi: “Ông Hình , cảm ơn ông đã đến cứu tôi.”

Ông Hình ngẩng đầu, liếc nhìn cô, chỉ chỉ tảng đá bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống: “Tôi biết cô muốn hỏi cái gì.”

Tuyết Chi ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Ông Hình, anh ta đúng là anh em của Tiêu Chí Khiêm sao?”

Ông Hình quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chí Khiêm: “Tên nhóc kia xinh đẹp như thế, muốn phẫu thuật giống cậu ta như đúc cũng là việc khó.”

Tuyết Chi mỉm cười, không phủ nhận lời nói của ông ta. Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chí Khiêm, vẫn rất công nhận.

Ông Hình rút trong túi ra tẩu thuốc, đưa lên miệng, châm lửa, thoải mái hít một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: “Năm đó, một kẻ thù đuổi giết tôi, tôi bất đắc dĩ mới trốn vào bệnh viện tâm thần. Ở đó, tôi phát hiện Tiêu Chí Khiêm, đứa bé đó nhìn qua có một loại… khí thế không giống người thường.”

Ông ta rít một hơi thuốc, phun ra một ngụm khói khiến người ta sặc, nheo mắt lại nói: “Những năm gần đây, tôi khai thác rất nhiều hạt giống tốt cho Hồng Môn, có tốt có xấu, tôi nhìn người rất chuẩn. Giống như Tiểu Cường, Quan Mạc, còn có Ngọc Diệp, đều được tôi nhặt từ bãi rác hoặc mang về từ viện mồ côi. Nhưng Tiêu Chí Khiêm không giống thế, nó yên lặng ngồi đó xem phim hoạt hình, mới nhỏ như vậy, nhìn qua rất nghe lời. Cho dù bị bắt nạt cũng sẽ không nói tiếng nào mà ngồi lại, tiếp tục làm chuyện vừa rồi. Tôi quan sát đứa bé này một thời gian, thực ra khi nó khép kín trái tim, từ lâu đã nuôi dưỡng một con quỷ, một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ kiêu hùng một phương!” Ông Hình tự đắc cười, dùng tẩu thuốc chỉ chỉ bản thân mình: “Cũng chỉ có đôi mắt hoả nhãn kim tinh của tôi mới có thể nhìn ra được.”

Tuyết Chi cẩn thận lắng nghe, tưởng tượng một Tiêu Chí Khiêm như vậy, trong lòng đau thắt lại. Cô không quan tâm anh có kiêu hùng hay không, chỉ cần anh có thể sống vui vẻ, với cô, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Chọn được một cực phẩm như thế, đương nhiên tôi muốn thu về dùng, bồi dưỡng nó thành người tương lai có thể kế nhiệm vị trí của tôi. Tôi bắt đầu kế hoạch muốn đưa Tiêu Chí Khiêm đi. Lúc đó, tôi đi tìm mẹ nó, về tình về lý, tôi đều nên chào hỏi mẹ người ta một tiếng.”

Tuyết Chi đột nhiên hỏi: “Nếu mẹ anh ấy không đồng ý thì sao?”

Ông Hình nở nụ cười: “Thứ nhất, tôi muốn đưa nó đi, không ai có thể ngăn được. Thứ hai, ai sẽ tin tưởng một người phụ nữ tâm lý không bình thường đây? Cho nên tôi căn bản không sợ cô ta báo cảnh sát.”

Đuôi lông mày Tuyết Chi mơ hồ nhướng lên, đưa con người ta đi, còn nói cây ngay không sợ chết đứng như thế, nội tâm phải cực kỳ mạnh mẽ đấy!

“Nói đến người phụ nữ kia, ngược lại cũng là một người số khổ.” Ông Hình nói: “Cô ta phải trị liệu bằng thuốc với cường độ cao, cho dù là người khỏe mạnh cũng sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Thời gian cô ta nhận ra được con trai mình rất ít, hơn phân nửa đều là cuồng loạn mà kêu to. Nhưng mà cũng may, đêm hôm đó lúc tôi đến phòng bệnh của cô ta, cô ta rất tỉnh táo. Tôi nói cho cô ta biết, tôi muốn dẫn con trai cô ta rời khỏi nơi này.”

Ánh mắt Tuyết Chi căng thẳng: “Bà ấy nói thế nào?”

Ông Hình rít một hơi thuốc: “Cô ta khóc.”

Tuyết Chi mím môi, rũ mắt. Mẹ của Tiêu Chí Khiêm… thực ra rất thương anh ấy đúng không?

“Người phụ nữ kia nói với tôi, đời này cô ta vì yêu nhầm người mà làm tổn thương con trai mình, cô ta rất có lỗi với Tiêu Chí Khiêm, mong tôi có thể đưa nó đi. Đồng thời…. đi cứu một đứa con trai khác của cô ta.”

Tuyết Chi sợ run lên, Ông Hình nói tiếp: “Cũng mãi đến lúc đó, tôi mới phát hiện trong tầng hầm của bệnh viện tâm thần, một câu bé bị giam giữ ở đó. Lúc tôi đi cứu nó, nó đã bị nhưng tên bác sĩ khốn kiếp kia hành hạ đến ngơ ngẩn.”



Trong lòng Tuyết Chi khẽ run lên: “Là….Tuyệt?”

“Còn hơn cả Tiêu Chí Khiêm, đứa bé này còn đáng thương hơn rất nhiều.” Ông Hình nói: “Từ sau khi sinh ra chưa từng nhìn thấy mẹ và anh em của mình, vẫn luôn sống dưới tầng hầm, không nhìn thấy trời xanh, chưa từng hít thở không khí trong lành. Thậm chí sau khi tôi đưa nó ra ngoài, nó cũng không thể đứng thẳng đi được. Bởi vì tôi đã đồng ý với người phụ nữ kia cứu nó ra trước, cho nên buổi tối tôi đã mang Tiêu Tuyệt đi, tìm một chỗ bố trí nó ổn thỏa, sau đó tôi trở lại muốn đưa Tiêu Chí Khiêm đi. Nhưng lúc đó người nhà họ Tiêu đã mang người đến đưa Tiêu Chí Khiêm đi, còn người phụ nữ kia, sau hôm tôi rời khỏi đã cắt cổ tay tự sát.”

Tuyết Chi nghe được, tâm trạng vô cùng nặng nề. Vốn nghĩ rằng Tiêu Chí Khiêm gặp phải tình cảnh đó đã khiến người khác giận sôi người rồi, nhưng không ngờ, cuộc sống trong căn hầm của Tiêu Tuyệt lại càng khiến người ta dằn vặt. Cho dù anh ta đã từng bắt cóc mình, Tuyết Chi cũng không hề có chút oán giận. Nhớ tới đôi mắt luôn luôn ngụy trang bằng nụ cười không đàng hoàng kia, cô mới phát hiện, thực ra nơi đó lộ ra đau buồn vô tận, chỉ có điều đã bị anh ta khéo léo giấu đi.

Cô đột nhiên hiểu được, tại sao Tiêu Tuyệt rất thích đeo lên những mặt nạ khác nhau, từ trong đáy lòng anh ta muốn quên đi chính mình.

Cô ngẩng đầu, hỏi ông Hình : “Nếu biết hai người họ là anh em, tại sao lại không để hai người họ đoàn tụ? Ít nhất, họ cũng biết được sự tồn tại của người kia.”

Ông Hình rũ mắt, thỉnh thoảng đưa tẩu lên hút, nhàn nhạt nói: “Tiêu Chí Khiêm được tôi chọn làm Đường chủ kế nhiệm, có thể còn là Môn chủ kế nhiệm. Tôi tuyệt đối phải đảm bảo sự an toàn của nó. Mà sự tồn tại của Tiêu Tuyệt lại là cái bóng của nó. Chờ lúc Tiêu Chí Khiêm làm Môn chủ rồi, bọn họ một trong tối một ngoài sáng, điều đó sẽ trở thành lá bài có lợi nhất của Hồng Môn.

Từ lúc bắt đầu đưa họ đi, số mệnh của hai người cũng đã được định xong. Có thể nói, đây là cái giá đắt phải trả.

Tuyết Chi không thể tin nổi nói: “Cũng bởi vì che giấu Tiêu Chí Khiêm, nên ông mới để Tiêu Tuyệt làm con cờ thí sao?”

Đây là cách làm đáng sợ đến mức nào chứ? Hai người là hai anh em, một người vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, đồng thời sẽ phải dốc cả tính mạng vì đối phương! Tuyết Chi khó có thể tưởng tượng được, càng khó có thể chấp nhận.

Ông Hình liếc cô: “Cô nhóc, trong thế giới này của chúng tôi, không có công bằng, chỉ có sinh tồn. Hơn nữa, Tiêu Tuyệt biết rất rõ vị trí của mình.”

Tuyết Chi lắc đầu: “Thế giới như thế thật đáng sợ, tôi thà rằng không hiểu.”

Ông Hình gõ gõ tàn thuốc: “Tiêu Tuyệt vẫn luôn thực hiện rất tốt chức trách của mình, thế nhưng từ sau khi cô xuất hiện, tất cả đều thay đổi, nó bắt đầu không nghe theo sự chỉ đạo của tôi nữa.”

Tuyết Chi chợt ngước mắt, chống lại ánh mắt của Ông Hình . Có lẽ là giác quan thứ sáu của cô, cô cảm nhận được một tia sát khí, khiến cô không khỏi rùng mình, trong nháy mắt cũng đoán được suy nghĩ của ông ta. Ông Hình mất nhiều năm như vậy, cẩn thận bồi dưỡng ra hai người có thể thay đổi cho nhau, tuyệt đối sẽ không cho phép một người phụ nữ phá hủy.

Cô hít sâu một hơi, hỏi thẳng: “Ông muốn giết tôi?”

Ông Hình nhìn cô, bỗng chốc cười: “Cũng đã nghĩ đến, nhưng mà, tôi hiểu rõ, nếu tôi giết cô, hai thằng nhóc này sẽ tạo phản.”

Tuyết Chi nhướng mày, không nói chuyện.

Ông Hình còn nói: “Lần này lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, sự thay đổi của nó cũng rất lớn. May mà là thay đổi theo chiều hướng tốt, hiểu được việc trao đổi với người phía dưới, cũng càng hiểu được việc khắc chế tên ma quỷ giấu trong đáy lòng kia. Đây đều là công lao của cô.”

Tuyết Chi nheo đôi mắt phượng: “Tiêu Tuyệt thì sao? Nếu một ngày anh ta không muốn tiếp tục làm cái bóng nữa, vậy người đầu tiên anh ta muốn tổn thương chính là Tiêu Chí Khiêm! Giống như lần này vậy, anh ta không phải là thoát khỏi sự khống chế của ông sao?”

Ông Hình yếu ớt khép mắt, giọng nói rất lãnh đạm: “Nó sẽ không dám nữa.”

Tuyết Chi không hiểu: “Tại sao?”



Thấy Tuyết Chi và Ông Hình quay về, Tiêu Chí Khiêm tiến lên đón, vươn tay nắm tay Tuyết Chi, liếc mắt nhìn ông Hình, giống như đang nói không được có ý đồ gì với cô, không cho phép đụng vào cô! Ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt rõ ràng như thế khiến Ông Hình nhướng mày.

Vì người phụ nữ này, tên nhóc này nhìn dáng vẻ đúng là thực sự dám động.

Nghỉ ngơi xong, mọi người lại lần nữa lên đường.

Máy bay bay khỏi hải vực này, Tuyết Chi vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, tựa vào trong lòng Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, em ngủ một lát, đến nơi thì gọi em dậy.”

“Ừ.” Tiêu Chí Khiêm ôm cô vào lòng, để cô có thể nằm thoải mái hơn.

Nhắm mắt lại, Tuyết Chi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chí Khiêm ôm chặt cô, một lần nữa ôm cô trong lòng giống như một lần tìm về được tâm hồn thất lạc của mình, đưa lại vào cơ thể, hơn nữa khóa lại, khóa chặt nó, không bao giờ để nó trốn đi lần nữa.

Máy bay gặp phải luồng khí lưu, thỉnh thoảng xóc nảy vài cái, cô không thoải mái nhíu mi. Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Đinh Khiên đang lái máy bay: “Nếu để máy bay rung lắc nữa, cậu nhảy dù về đi.”

Tay Đinh Khiên mạnh mẽ run rẩy, rất nhanh đã ổn định máy bay, trong lòng kêu khổ thấu trời.

Cậu Tiêu, Tiêu Đường chủ vĩ đại à, máy bay gặp phải khí lưu, anh ta có biện pháp gì được chứ? Cũng không thể một ngụm thổi tan mây để nhìn được trăng sáng đâu!

Mặc dù trong lòng kêu khổ, nhưng ngược lại vẫn làm theo phân phó của Đường chủ, lái máy bay cẩn thận, cố gắng không để rung lắc!

Tuyết Chi ngủ rất lâu, có thể thấy cô đã cực kỳ mệt mỏi.

Mấy giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng về đến bầu trời Úc.

Lúc Tuyết Chi tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh: “Đến rồi sao?”

“Ừ.” Tiêu Chí Khiêm khoác thêm áo bông, đội mũ nhung cho cô. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, không mặc ấm cho cô, anh sợ cô sẽ bị đông lạnh.

Tuyết Chi ngủ dậy, tinh thần đã khá hơn nhiều. Cô theo Tiêu Chí Khiêm xuống máy bay, anh em trong Hồng Môn ở Úc đã chờ bên ngoài: “Tiêu Đường chủ.”

Tiêu Chí Khiêm hơi hất hàm coi như trả lời. Mọi người từ lâu đã nghe về tính tình của Tiêu Đường chủ, lần này cũng thấy nhưng không thể trách, Thạch bước lên trao đổi công việc với họ.

Đoàn người lên xe, được đưa đến hội sở thương nghiệp dưới trướng Hồng Môn, nghỉ ngơi một đêm mới về nước.

Về đến phòng, Tiêu Chí Khiêm giống như một con thú hoang đói bụng đã lâu, đè Tuyết Chi lên tường hôn một trận mãnh liệt như cuồng phong vũ bão, như muốn hút hết không khí trong phổi của cô. Dáng vẻ vừa thất lễ vừa bức thiết này Tuyết Chi có chút không quen, nhưng cô cũng đau lòng, nghĩ đến những giày vò đã phải chịu đựng mấy ngày nay.

Cô thở hổn hển, chưa kịp phản ứng thì quần áo đã bị anh đẩy lên, hai bàn tay to lớn đã dò xét đi vào. Cơ thể Tuyết Chi trong nháy mắt nóng lên, sự nhiệt tình của anh giống như xa cách đã lâu.