Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 134: Chương 134




Sau khi ăn cơm trưa, Nghê Thư đến đây, tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe của Tuyết Chi, lại trò chuyện với cô. Cô ta biết chuyện Ngọc Diệp mất tích, cũng rất lo lắng cho cô nhóc kia, nhưng cô ta là thần y của Hồng Môn, nói về việc tìm người, cô ta giống với Tuyết Chi, cũng không giúp được gì. Nghê Thư trở về quán bar, Tuyết Chi ở một mình thật sự rất nhàm chán, quay về phòng gọi điện thoại cho Vy Hiên.

“Bà Tiêu của tôi ơi, cậu không sợ nổi mốc à, lúc này nên ra ngoài phơi nắng mới phải?” Vy Hiên vừa lướt mạng vừa nói chuyện điện thoại với cô.

Tuyết Chi nằm sấp trên giường, kề sát điện thoại bên tai: “Gần đây bầu không khí quá căng thẳng, mình vẫn nên yên lặng ở trong nhà thì tốt hơn, tránh lại tăng thêm phiền phức cho Tiêu Chí Khiêm. Anh ấy đã đủ bận rộn rồi, còn phải phân tâm chăm sóc mình, mình áy náy lắm.”

“Này, vụ nổ ở đường Huyền Bắc có liên quan gì đến ngài Tiêu nhà cậu không?” Vy Hiên lại phát bệnh nghề nghiệp, hai ba câu đã bắt đầu đào tin tức.

Tuyết Chi bĩu môi: “Chị phóng viên à, đừng mong đào được tin tức từ chỗ mình, mình không thể trả lời đâu.”

Vy Hiên bật cười, cái này có khác gì chính miệng thừa nhận đâu chứ? Nhưng đương nhiên cô ấy sẽ không thật sự đăng chuyện này lên, dù cô ấy thích công việc của mình, nhưng cũng không đến mức đạp lên vai bạn bè để leo lên.

Cô rất quý trọng người bạn Tuyết Chi này.

“Yên tâm đi, mình không có làm bên mảng này, mình cũng không thể nào tiết lộ tin tức quan trọng như vậy cho mấy cái bình hoa kia, nhìn bọn họ bò lên đầu mình, mình sẽ không được thoải mái.” Hai người lại nói chuyện phiếm mấy câu, Vy Hiên đột nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Tuyết Chi, gần đây cậu có về nhà thăm chú Trương không?”

“Không có, sao thế?” Tuyết Chi lập tức ngồi dậy, vẻ mặt có chút nhạy cảm.

Sau đám tang của Nguyễn Thanh Mai, cô chưa từng trở về nhà, vẫn luôn ở lại đây với Tiểu Hải. Tiêu Chí Khiêm sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cấm túc cô. Tiểu Hải thì tập trung hết sức vào chuyện tìm Ngọc Diệp, hai chị em thật sự đã quên mất ba. Vy Hiên vừa nhắc tới ba, cô bắt đầu trở nên căng thẳng.

Vy Hiên nói: “Ặc, sáng hôm nay một đồng nghiệp trong tòa soạn của bọn mình đi lấy văn bản phê chuẩn, đúng lúc nhìn thấy chú Trương được người đỡ ra ngoài, sắc mặt không dễ nhìn lắm.”

“Ba mình bị bệnh sao?” Trái tim Tuyết Chi lập tức thắt lại: “Thật là, sao ông ấy không gọi điện thoại cho mình chứ?”

Nghe thấy cô nôn nóng, Vy Hiên an ủi: “Cậu đừng nôn nóng quá, gọi điện thoại cho chú Trương hỏi tình hình trước, nếu thật sự bị bệnh, cậu lại trở về ngay cũng không muộn.”

“Được, Vy Hiên, mình không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ mình gọi điện thoại ngay đây.”

“Ừm, nói chuyện sau.”

Tuyết Chi cúp điện thoại của Vy Hiên rồi lập tức gọi cho ba.

Điện thoại của Trương Hồng Khánh vang lên mấy lần vẫn không có ai nghe máy, Tuyết Chi lại gọi đến phòng làm việc của ông, mãi đến khi thư ký nghe máy mới nói với cô buổi sáng thư ký Trương đột nhiên không được khỏe, được đưa đến bệnh viện. Vì sợ cô lo lắng, nên ông luôn dặn dò bọn họ không được điện thoại cho cô.

Tuyết Chi vội vàng hỏi rõ tên bệnh viện, đứng lên thay quần áo xong thì ra ngoài.

Trong phòng khách, chị Điềm nhìn thấy cô đi ra: “Ấy, Tuyết Chi, em muốn đi đâu?”

“Chị Điềm, ba em nhập viện rồi, em phải đến xem ông ấy thế nào.” Tuyết Chi có lỗi nói: “Chị Điềm, em biết lúc này khiến chị rất khó xử, nhưng mà em thật sự rất lo cho ba, bây giờ Tiểu Hải lại không có ở đây, một mình ông ấy ở trong bệnh viện, em thật sự rất lo.”

Đầu tiên chị Điềm hơi ngạc nhiên, sau đó cau mày: “Chị biết rồi, chị đi cùng với em.”

Tuy Đường chủ có dặn dò không cho Tuyết Chi ra ngoài vào lúc này, nhưng trơ mắt nhìn ba người ta vào bệnh viện, cũng không thể ngăn không cho đi thăm được đúng không? Hơn nữa khắp thành phố A đều là người của Hồng Môn, ai dám gây chuyện ở nơi này chứ?

Chị Điềm thông báo cho Thạch, bảo anh ta sắp xếp mấy người anh em đến vùng lân cận trước, sau đó bèn đến bệnh viện số một của thành phố cùng Tuyết Chi, sau khi nói rõ thân phận, hỏi phòng bệnh của Trương Hồng Khánh, Tuyết Chi bèn bước nhanh đến phòng bệnh gặp ba.

Trương Hồng Khánh còn đang ngủ mê trên giường, sắc mặt vàng vọt, bên cạnh là một nhân viên của ZF đi cùng, sau khi nhìn thấy Tuyết Chi, người đó nói cơ bản tình huống của ông với cô.



“Cô Trương, cô không cần quá lo lắng, chỉ là gần đây thư ký Trương quá vất vả nên ngất xỉu trong phòng làm việc thôi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt hai ngày sẽ không sao.”

Tuyết Chi lễ phép nói cảm ơn: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Sau khi người đó rời đi, chị Điềm đã kiểm tra cẩn thận xung quanh phòng bệnh, chắc chắn không có vấn đề mới yên tâm cho Tuyết Chi ở lại bên trong. Mà lúc này, hai người khác của Hải Thiên Đường cũng đã đến, chào hỏi chị Điềm xong thì canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn khuôn mặt gầy yếu của ba, Tuyết Chi vô cùng đau lòng, cô ngồi bên giường nắm chặt lấy tay ba.

Lúc cô còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, cô lớn lên bên cạnh ba, cho dù sau này có Nguyễn Thanh Mai, trong lòng cô người thân thiết nhất vẫn là Trương Hồng Khánh. Lúc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không ở lại bên cạnh ba, trong lòng thật sự rất áy náy.

Chị Điềm nhìn thấy cả, đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Tuyết Chi, ba của em sẽ không trách em đâu.”

Tuyết Chi cười gượng gạo: “Em biết, từ nhỏ đến lớn ba đều rất cưng chiều em, cho dù em làm sai chuyện gì, ông ấy cũng không nỡ mắng em một câu. Còn Tiểu Hải sẽ thường xuyên bị mắng…”

Nói đến đây, hốc mắt ửng đỏ, cảm giác áy náy trong lòng ngày càng nặng hơn. Thậm chí cô còn nghĩ, Nguyễn Thanh Mai đã mất rồi, thím Đỗ cũng đã về quê, chỉ còn lại một mình ba, sau này ai sẽ chăm sóc ba đây?

Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên “ầm” một tiếng, âm thanh lớn đến mức cả căn phòng đều chấn động, ngay cả thủy tinh cũng rung lên.

Hai người sợ chết khiếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của chị Điềm lập tức trở nên lạnh lẽo, nắm chặt phi tiêu trong tay, cẩn thận đi đến cửa, đẩy cửa ra, trong hành lang toàn là tiếng thét chói tai, vô cùng hỗn loạn.

Chị Điềm hỏi người canh giữ bên ngoài: “Làm sao thế?”

“Bình oxi phát nổ.”

Chị Điềm đưa mắt nhìn một vòng bên ngoài: “Có vấn đề sao?”

“Tạm thời không phát hiện ra, Đại Long đã đi kiểm tra rồi.”

“Ừm, linh hoạt xíu.”

“Vâng ạ chị Điềm.”

Chị Điềm đóng cửa lại, nhìn thấy sự tò mò của Tuyết Chi, cười cười trấn an: “Không có chuyện gì.”

Mấy ngày nay liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, dây thần kinh của Tuyết Chi vẫn luôn căng thẳng, bây giờ cô chỉ hy vọng cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến ba là được rồi.

Tuyết Chi ngồi bên cạnh giường với ba, chị Điềm thì thỉnh thoảng đến bên cửa sổ và ngoài cửa xem xét.

“Sao Đại Long vẫn chưa trở về?”

Người anh em bên ngoài lắc đầu, cũng bực bội nói: “Đáng lẽ cậu ấy phải trở về rồi chứ? Chẳng lẽ bị kẹt ở bên kia rồi?”

Chị Điềm ngẩng đầu, bên kia hành lang đều là người, tuy vụ nổ không có thương vong, nhưng âm thanh này rất đáng sợ, tiếng nổ mạnh khiến người người hoảng loạn, còn có nhiều người bất chấp sự khuyên can của bác sĩ y tá, kêu gào muốn hoàn tiền xuất viện. Trong chốc lát, người vây quanh ở phía trước chật như nêm cối.

Chị Điềm cau mày: “Tiểu Long, cậu đi xem thử, lập tức tìm Đại Long về đây.”

“Vâng ạ!” Tiểu Long chạy qua bên kia, lập tức chen chúc vào dòng người không còn bóng dáng.



Chị Điềm quay lại phòng bệnh, phản ứng với xung quanh càng cảnh giác hơn.

Đúng lúc này, Trương Hồng Khánh tỉnh lại, nhìn thấy con gái, ông chống người muốn ngồi dậy: “Tuyết Chi à, sao con lại đến đây? Không phải ba không cho bọn họ gọi điện thoại cho con rồi sao…”

“Ba, ba bị bệnh rồi, sao còn có thể giấu diếm con và Tiểu Hải chứ?” Tuyết Chi không đồng ý, dựng thẳng gối, lót ở sau lưng Trương Hồng Khành, đỡ ông ngồi dậy, thân thiết hỏi: “Ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Trương Hồng Khánh xua tay: “Ba không sao, có lẽ vì tối qua không ngủ đủ giấc thôi.” Ông ngẩng đầu, nhìn thấy chị Điềm: “Ách, đây là…”

Tuyết Chi giới thiệu: “Đây là chị Điềm, cũng là bạn của Tiêu Chí Khiêm.”

“Chào ông, thư ký Trương.” Chị Điềm thoải mái hào phóng.

Trương Hồng Khánh lễ phép chào hỏi, cũng không có hỏi quá nhiều. Tuy ông không hiểu thân phận thật sự của Tiêu Chí Khiêm lắm, nhưng chỉ cần biết anh không đơn giản là được rồi. Cho nên, tất cả mọi người có liên quan đến anh, Trương Hồng Khanh cũng sẽ không cố ý đi hỏi thăm.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Trương Hồng Khánh nghi ngờ hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”

Chị Điềm trả lời đơn giản: “Nghe nói là bình oxi phát nổ.”

Bây giờ Trương Hồng Khánh vừa nghe thấy hai chữ “phát nổ” lập tức rất đau đầu, tuy chuyện phát nổ ở đường Huyền Bắc lấy lý do là rò rỉ đường ống khí ga để xử lý, nhưng vẫn không ngừng bị người bên ngoài suy đoán lý do, đồn đãi đủ loại phiên bản, vô cùng ồn ào. Trong lòng Trương Hồng Khánh hiểu chắc chắn chuyện này có liên quan đến con rể tốt của ông.

Haiz, chỉ cần anh đừng làm nổ cả thành phố A là được rồi.

Trương Tuyết Chi rót một ly nước đưa tới: “Ba uống nước đi ạ.”

“Ừm.” Trương Hồng Khánh đón lấy, vừa mới uống một ngụm đã bắt đầu ho, cả ly nước cũng không cầm vững, nước chảy xuống từ khóe miệng, sau đó, nước trong ly biến thành màu đỏ.

“Ba…” Trương Tuyết Chi trợn to mắt, nhìn thấy Trương Hồng Khánh ho ra máu, trong đầu lập tức “ong” lên.

“Không… không sao…” Trương Hồng Khánh sợ dọa con gái, vừa muốn an ủi cô, nhưng ông ho đến mức không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Chị Điềm thấy thế, lập tức quả quyết: “Gọi bác sĩ.”

Tuyết tức hoàn hồn, ấn xuống thiết bị gọi cấp cứu trên tường, giọng nói run rẩy, không biết là đang an ủi ba hay đang an ủi mình: “Ba, không sao đâu, bác sĩ sẽ tới ngay thôi.”

Nhưng bấm chuông một lúc lâu bác sĩ vẫn không đến. Lúc này bên ngoài vô cùng rối loạn, tất cả bác sĩ và y tá đều bận rộn xử lý chuyện kia, Tuyết Chi ngồi không yên: “Con đi ra ngoài tìm bác sĩ!”

Cô vừa muốn đi đã bị chị Điềm ngăn lại: “Em ở lại đây với thư ký Trương đi, chị đi cho.”

“Làm phiền chị rồi, chị Điềm.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Chị Điềm cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chị Điềm nhanh chóng rời đi, Tuyết Chi lấy khăn giấy ra, lau đi máu tươi trên khóe miệng của ba. Cũng may sau khi Trương Hồng Khánh ho một trận thì uống được chút nước, cũng không nghiêm trọng như lúc nãy nữa. Tuyết Chi để gối xuống cho ba nằm lên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, cửa bị mở ra.

“Chị Điềm…” Tuyết Chi tưởng là chị Điềm, quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngẩn người: “Tiêu Chí Khiêm?”