Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 127: Chương 127




Người đàn ông thậm chí còn không thèm quay đầu lại, hắn ta đưa lưng về phía anh, bộ dạng như không hề nghe thấy.

Thấy hắn ta như vậy, cơ thể cao lớn của Mãnh Hổ cũng đứng yên bất động ngay tại chỗ, yên lặng chờ đợi dặn dò của hắn. Ngoại trừ bộ phim hoạt hình trên màn hình vẫn còn đang chiếu ra thì khắp nơi trong cả đại sảnh rộng lớn này đều như ngưng đọng lại, sự yên tĩnh chết chóc này khiến cho Mãnh Hổ lạnh toát cả sống lưng.

Cái mà anh ta đang đợi, có lẽ là mệnh lệnh, mà cũng có lẽ…là cái chết.

Người đàn ông này như đang làm bạn với địa ngục vậy, ngay cả khi ở bên cạnh hắn, anh ta cũng có thể ngửi được một thối nát tàn bại…đây chính là cảm giác của anh ta đối với người đàn ông ở trước mắt này, chỉ cần bước một bước vào địa ngục, mạng sống của anh ta có thể bị cướp đoạt đi bất kỳ lúc nào.

Người đàn ông nằm trên giường lại cầm cành hoa đào lên rồi đưa tới bên khoé môi xinh đẹp của mình, hắn ta nhẹ nhàng đưa môi sát đến gần và che phủ lấy cánh hoa mềm mại, như thể đang hôn lấy môi của tình nhân vậy.

Một lúc lâu sau, hắn ta lại không nỡ đặt cành hoa xuống, khoé môi khẽ buông ra một tiếng thở dài: “Cần gì phải khổ sở vậy a?” Giống như đang tự nói chính mình, mà cũng giống như đang nói cho Mãnh Hổ nghe.

Thanh âm của hắn du dương êm tai, giống như là một Thanh Y trên sân khấu kịch vậy, mỗi một chữ thốt ra đều như mang đầy những tình yêu và thù hận không nói thành lời.

Mãnh Hổ đứng lặng lẽ bên cạnh hắn, không trả lời.

Những ngón tay trắng trẻo thon dài chợt vân vê những cánh hoa đào, từng cánh từng cánh, vân vê đến nát tan.

Những cảm xúc của khoảnh khắc trước đó đã không còn tồn tại nữa.

“Cậu coi nó là hoa, cậu hái xuống thì nó cũng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để mọi người truyền tay nhau. Cậu coi nó như một món bảo bối, cậu bóp nát nó rồi nó sẽ trở thành một đống vụn vỡ mãi mãi cũng không dán lại được…” Người đàn ông khẽ cười, thanh âm vô cùng trầm thấp: “Đúng là buồn cười, cậu, cậu có xứng với hoa không?”

Mạnh Hổ âm thầm nuốt nước bọt, đứng ngay tại đây ngay cả hít thở cũng phải vô cùng cẩn thận dè dặt.

Cành hoa tàn đó bị hắn tuỳ tiện ném qua một bên.

“Đám người đó sẽ đến đây, cậu biết nên làm gì rồi đó.”

“Tôi biết.” Mãnh Hổ gật đầu, rồi lập tức đi ra ngoài, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này.

Đại sảnh rộng lớn lại yên tĩnh trở lại, bộ phim hoạt hình trên màn hình vẫn đang tiếp tục.

Khoé môi người người đàn ông lại vui vẻ nhếch lên, sắc môi diễm lệ, mang đầy sự yêu nghiệt nguy hiểm.

Nguyễn Thanh Mai và Mộc Duy nhận được tiền, nhìn thấy những tờ xanh xanh trong chiếc rương thì vui cười đến nỗi không khép được miệng lại. Đây cũng là lần đầu tiên mà Mộc Duy nhìn thấy nhiều tiền như vậy, ông ta đứng ở bên cạnh sững sờ dụi dụi mắt, không dám tin đây là thật.

Nguyễn Thanh Mai nhận lấy chiếc rương rồi lập tức nói với với A Khôn: “Chuyện tôi đã hứa với các người thì nhất định sẽ làm được!” Nói xong, bà ta liền định cùng Mộc Duy rời khỏi.

Cái nơi quỷ quái này rời đi sớm là tốt nhất.

Lúc này, có người đi tới nói sát bên tai A Khôn điều gì đó, hàng lông mày của anh ta chợt nhướng lên, ánh mắt liếc nhìn hai người đó một cái, rồi lạnh giọng: “Biết rồi.”

Trái tim Nguyễn Thanh Mai nhảy lên liên hồi, bà có một dự cảm gì đó không lành.

Bà ta đưa ánh mắt ra hiệu với Mộc Duy, sau đó hai người liền cúi thấp đầu nhanh chóng bước tới phía cửa. Làm giao dịch với mấy kẻ này vốn dĩ đã là chuyện cửu tử nhất sinh rồi, nhưng mà bọn chúng vẫn còn cần lợi dụng hai người nên tạm thời sẽ không làm gì hai người họ đâu.

“Ha ha, bà Trương à, xin đợi một lát.” A Khôn đứng trước cửa nhàn nhã chặn hai người họ lại.

Khuôn mặt Nguyễn Thanh Mai liền biến sắc, bà ta nắm chặt chiếc rương trong tay, sắc mặt có hơi lành lạnh: “Còn chuyện gì nữa sao?”



A Khôn không nhanh không chậm nói: “Thật ngại quá, có lẽ hai người chưa đi được rồi.”

Mộc Duy kinh ngạc nói: “Tại sao?”

“Tại sao?” A Khôn cười khẩy: “Con trai các người được người ta cứu đi rồi, còn đánh người của bọn tôi bị thương nữa!”

“Mộc Mộc…” Nguyễn Thanh Mai sững sờ, bà đối mắt nhìn nhau với Mộc Duy một cái rồi tức giận nói: “Không thể nào! Mộc Mộc ở trong nhà do người của các người trông coi, sao lại có thể bị người ta cứu đi được?”

Mộc Duy nheo mắt nói: “Đúng vậy, chúng ta không phải đã nói rõ chuyện này từ đầu rồi sao, chúng tôi tới lấy tiền, con trai thì để các người giữ làm con tin. Chúng tôi sẽ làm theo những gì đã thoả thuận, sau khi lừa được Tuyết Chi ra ngoài thì các người sẽ thả con trai tôi ra mà! Sao các người lại có thể nuốt lời như vậy!”

A Khôn không muốn nghe hai người này nói nữa, hắn liếc mắt nhìn qua bên cạnh thì lập tức có người bước lên trước giật chiếc rương trong tay Nguyễn Thanh Mai lại, Nguyễn Thanh Mai bắt đầu cuống cuồng: “Buông ra! Buông tay ra! Đây là của tụi tôi!” Bà ta khó khăn lắm mới lấy được tiền, đây cũng là số tiền cứu mạng cho sau này, nên không thể trả lại cho mấy kẻ này được! Bà ta liều mạng đánh đấm túi bụi vào kẻ đó rồi lại kêu gào Mộc Duy: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Mau tới giúp đi!!”

“Ờ ờ…” Mộc Duy tỉnh thần lại, hắn ta ỷ thân người cao lớn dồn kẻ đó qua một bên, rồi bảo vệ chiếc rương trong tay cùng với Nguyễn Thanh Mai, hai người cảnh giác lùi về đến góc tường.

A Khôn cười khẩy hai tiếng, trong tiếng cười tràn ngập một sự khinh miệt, hắn ta quay người lại đi ra ngoài: “Trông chừng bọn họ.”

“Rõ!”

Có người bước tới canh giữ ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.

“Khốn kiếp. Rốt cuộc là ai?” Nguyễn Thanh Mai vừa sợ vừa tức, không biết là do đám người này nguỵ tạo để không cho họ lấy tiền nữa, hay là Mộc Mộc thật sự đã bị người ta cứu đi rồi.

Mộc Duy đảo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt hắn ta có chút trắng bệch, hắn ta nhỏ tiếng nói: “Mai Mai, xem ra bọn chúng muốn làm thật rồi, chúng ta làm sao đây? Làm sao đây? Có khi nào chúng ta không thoát được nữa không?”

Nguyễn Thanh Mai vốn đã đủ kinh sợ rồi, bây giờ lại nhìn thấy Mộc Duy, đường đường một người đàn ông cao to mà còn không có tiền đồ bằng bà nữa, lúc này bà ta lập tức bốc hoả: “Anh có còn là đàn ông không vậy? Mới có chút xíu mà đã sợ đến như vậy rồi, sau này anh làm sao bảo vệ hai mẹ con tôi đây?”

“Anh…” Mộc Duy cố gắng duy trì tôn nghiêm của một người đàn ông, nhưng sự thật làhắn ta đang sợ đến muốn tè ra quần rồi! hắn ta sáp đến bên tai Nguyễn Thanh Mai nói: “Em có thấy không, mấy thằng đó trên eo ai cũng có súng hết…nếu bọn chúng không thả chúng ta ra thì chúng ta chết chắc…làm sao đây? Anh không muốn chết, Mai Mai, em mau nghĩ cách đi!”

Nguyễn Thanh Mai tức giận cầm lấy chiếc rương đập vào người hắn ta: “Tôi đúng là mù rồi nên mới nhìn trúng người đàn ông vô tích sự như anh!”

“Mai Mai…đừng đánh nữa…”

“Nếu như không phải anh ngay cả một đồng xu cắc bạc cũng không biết để dành thì tôi cũng đâu đến nỗi phải mạo hiểm đến như vậy? Cũng đâu cần phải thế chấp con trai cho đám người này chứ? Bây giờ anh còn mặt mũi kêu tôi nghĩ cách nữa sao?!” Tất cả những sự sợ hãi của Nguyễn Thanh Mai đều biến thành cơn phẫn nộ, bà ta bây giờ chỉ muốn phát tiết lên người Mộc Duy mà thôi.

“Mai Mai…” Mộc Duy liên tục cầu xin, một người đàn ông với thân hình cao lớn lại bị Nguyễn Thanh Mai ép đến góc tường, hắn ta đưa hai tay lên bảo vệ đầu, cái bộ dạng không ra gì đó khiến cho kẻ canh cửa nhìn mà cũng thấy xấu hổ thay.

Đậu xanh, có còn là đàn ông không vậy a?

Hai người huyên náo ồn ào, không có ý định kết thúc, Nguyễn Thanh Mai giống như một kẻ điên cứ đuổi đánh Mộc Duy tới tấp.

Cuối cùng, người đứng canh ngoài cửa cũng bước vào, hắn trừng mắt nhìn Nguyễn Thanh Mai: “Ê, bà điên kia, bà đủ chưa? Một người giống bà thì còn thằng đàn ông nào dám cần nữa?”

Hắn ta đưa tay định ngăn Nguyễn Thanh Mai lại, nhưng trong chớp mắt, Nguyễn Thanh Mai lại hung hăng rút cây súng từ bên eo hắn ra, hai bàn tay run rẩy giơ súng lên, đôi mắt thì trợn to: “Không, không được nhúc nhích! Còn nhúc nhích tôi sẽ nổ súng đó! Mau giơ tay lên!!”

Người đàn ông giật bắn mình, hắn chậm rãi đưa tay lên, rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng phí sức nữa, bà chạy không thoát đâu.”

“Câm miệng!” Nguyễn Thanh Mai phải liều một phen, sau khi chuyện của Mộc Mộc bị đám người này vạch trần thì bà ta đã có một dự định xấu nhất rồi!

Mộc Duy bị doạ đến ngây ngốc: “Mai…Mai…”



Nguyễn Thanh Mai cuống cuồng nói: “Đồ ngu, mau tìm dây tới trói hắn lại đi!”

“Ờ…ờ ờ…” Mộc Duy đi xung quanh tìm, cuối cùng hắn ta cầm lấy tấm ga giường ra rồi xé thành từng sợi, sau đóhắn ta tiến đến trước mặt gã đàn ông, ngập ngừng một chút rồi nói câu ‘xin lỗi’, sau đó mới trói chặt hắn lại.

Nguyễn Thanh Mai nhét tấm vải vào miệng hắn, cả người bà ta không ngừng run rẩy, sau khi xách chiếc rương lên thì bà ta chạy tới cửa sổ, len lén thò đầu ra ngoài.

Đây là tầng hai, bên dưới không có ai canh giữ cả, vừa hay dưới đó lại là một thảm cỏ, nên nếu nhảy xuống thì chắc cũng không bị thương đâu.

Bà ta cắn răng một cái rồi nhìn sang Mộc Duy: “Nhảy xuống đi!”

“Hả?” Cả người Mộc Duy co rúm lại, nhỏ tiếng nói: “Mai Mai, anh sợ cao…”

“Đây mới là tầng hai thôi, cao cái đếch gì!” Nguyễn Thanh Mai hậm hực bực bội, bản lĩnh trên giường của người đàn ông không phải là bản lĩnh thật sự, vào thời khắc quan trọng thì mới nhìn ra được là người đó có ích hay không! Đáng hận chính là kẻ mà bà ta tìm thấy lại là một kẻ vô dụng!

Bây giờ không còn thời gian để trì hoãn nữa, bà ta đẩy Mộc Duy tới trước cửa sổ: “Nếu không muốn chết ở đây thì nhảy xuống cho tôi!”

Mộc Duy nuốt nước bọt ừng ực, hắn ta biết đây là con đường duy nhất cuối cùng rồi, nên đành cắn răng, nhắm mắt rồi nhảy thẳng xuống từ cửa sổ…

Ngay lập tức, một ánh sáng đỏ từ đối diện chiếu tới, tiếp đó một tiếng ‘phịch’ vang lên, giống như là một hòn đá đập vào bao tải vậy, thanh âm không lớn nhưng vẫn đủ để lọt vào tai của Nguyễn Thanh Mai.

Mộc Duy rơi bịch một cái xuống thảm cỏ, sau đó bất động.

Nguyễn Thanh Mai sợ hãi đến nỗi cả hai chân đều trở nên mềm nhũn, cả cơ thể ngồi phịch xuống sàn, sắc mặt bà trắng như tờ giấy, còn trái tim thì đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Vừa nãy…vừa nãy…là tiếng súng sao?!

Mộc Duy…Mộc Duy anh ta…

Bên dưới không có một động tĩnh gì cả, Mộc Duy chết rồi sao? Có phải hắn ta chết rồi không?!

Cả cơ thể của Nguyễn Thanh Mai co rúm lại, đôi bàn tay run rẩy siết chặt lại thành quyền, bà ta như muốn nhét cả bàn tay vào miệng để ngăn cho tiếng khóc không thành tiếng, hai mắt bà ta cũng tuôn trào nước mắt ra lã chã.

Bà đã hại chết Mộc Duy, là bà!!

Ngay sau đó cửa phòng bị người ta đá văng ra, A Khôn mang theo một khuôn mặt âm trầm đi tới, hắn ta nhìn tên thủ hạ bị trói lại một cái, sau đó có người vội vàng tới cởi trói cho anh ta. Hắn ta lại đưa mắt nhìn qua Nguyễn Thanh Mai đang ngồi khóc lóc ở nơi góc tường. Khoé môi hắn nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh: “Muốn xuống dưới với ông ta không?”

Nguyễn Thanh Mai khóc lóc lắc đầu, bà ta run rẩy cầm khẩu súng trong tay lên: “Đừng qua đây…đừng…tôi sẽ nổ súng đó…”

Bà ta như vừa phải chịu một sự đả kích mạnh mẽ, bây giờ cả đầu bà đều chỉ tràn ngập hình ảnh Mộc Duy bị súng bắn mà thôi, hiện thực và sự sợ hãi này cuộn trào với nhau khiến bà ta bị dày vò đến sắp sụp đổ rồi.

“Hừ.” A Khôn vốn không hề quan tâm đến khẩu súng trong tay bà ta mà vẫn sải bước lớn đi qua đó.

“Đừng qua đây!” Nguyễn Thanh Mai gào thét khàn cả giọng, bà ta nắm chặt khẩu súng trong tay giống như là đang cầm phải một thứ gì đó nặng ngàn cân vậy. Những ngón tay hoảng loạn móc vào cò súng , rồi dùng sức bóp cò giống như là trong ti vi, nhưng cây súng lại không hề có chút phản ứng nào cả.

“Thím à, muốn nổ súng thì phải kéo chốt an toàn ra đã.” A Khôn đưa tay giật khẩu súng lại rồi ném cho thủ hạ.

Nguyễn Thanh Mai gào khóc, chiếc rương tiền trong tay cũng không cần nữa, bà ta quỳ xuống rồi bò đến chỗ A Khôn: “Cầu xin các người, tha cho tôi đi, tôi không cần tiền nữa, không cần gì nữa, chỉ cần các người tha cho tôi, tôi sẽ lừa Tuyết Chi ra cho các người, tôi sẽ giúp các người bắt cô ta…cầu xin các người, thả tôi về đi, con trai tôi vẫn đang đợi tôi mà…”

….…..