Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 118: Chương 118




Mộc Duy ngồi xuống giường và nhìn cô một cách khó hiểu: “Mai Mai, em làm sao vậy?” Ngay lập tức, anh ta liền hiểu ra điều gì đó rồi cười: “Có phải Trương Hồng Khánh lại chọc giận em rồi không? Nếu không phải thì là Trương Tuyết Chi sao?”

Thông thường, chỉ khi bị tủi thân quá, bà ta mới tìm đến đây đầu tiên để tìm kiếm sự an ủi từ cha con họ. Sau rất nhiều năm, Mộc Duy dường như đã sớm coi đó là điều tất nhiên. Nếu nói là trong lòng khó chịu thì trước đây cũng có một chút, nhưng bây giờ cũng đã quen hẳn với nó rồi. Dù cho cuộc sống có hình dạng thế nào đi nữa, chấp nhận nó luôn luôn thoải mái hơn nhiều so với cố gò ép bản thân. Giống như cưỡng bức với được đồng ý, anh ta chắc chắn là người hưởng thụ sau.

“Đều không phải!” Nguyễn Thanh Mai khó chịu lắc lắc cái tay, đi đi lại lại trong phòng: “không phải đã bảo anh đưa đón Mộc Mộc đi học sao? Anh lại chạy đi đâu thế?” Nếu anh ta có thể đưa đón con, có lẽ hôm nãy sẽ không xảy ra mấy chuyện thế này, càng nghĩ càng khó chịu.

Biết tâm trạng bà ta không tốt, Mộc Duy dỗ dành bà ta: “Mộc Mộc cũng lớn rồi, tự nó có thể đến trường, còn nữa tháng sau là sinh nhật em, anh là đi xem xem, muốn mua quà sinh nhật cho em mà.” Nói xong anh ta ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Anh biết anh cũng không có nhiều tiền, cũng không thể mua cho em những món quà này nọ, nhưng anh rất thành tâm để chọn ra nó, mong rằng đến lúc đó em sẽ vui vẻ lên một chút.”

Người đàn ông này dường như có thể nắm lấy điểm yếu của bà ta, Nguyễn Thanh Mai không thể giận thêm nữa, mệt mỏi ngồi xuống cạnh anh ta, thì thầm: “Mộc Duy, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được, Trương Hồng Khánh sẽ sớm phát hiện ra thôi, ngay cả khi không phải là ông ta, con gái ông ta cũng không phải là một chiếc đèn kiệm dầu.”

Nói đến cũng thấy lạ, kể từ khi Trương Tuyết Chi ngã xe nhập viện, Nguyễn Thanh Mai luôn cảm thấy ánh mắt của cô rất kỳ lạ, kiểu chế giễu, thờ ơ và ngụ ý cảnh báo. Như thể cô đã sớm biết được chuyện gì đó! Bây giờ nghĩ lại, Nguyễn Thanh Mai đều không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh.

Có một linh cảm không lành!

“Mai Mai, đừng có nghĩ nhiều thế, làm sao bọn họ có thể phát hiện ra được chứ?” Mộc Duy mỉm cười rồi ôm bà ta vào lòng: “Em vẫn đang làm rất tốt vợ của bí thư mà, sẽ không có ai làm phiền đâu, anh và Mộc Mộc lại càng không thế, chỉ cần em tốt, cả gia đình ta đều sẽ hạnh phúc!”

Biết rằng anh ta nói những điều này là hoàn toàn thật lòng, Nguyễn Thanh Mai không biết nên an ủi hay phàn nàn. Nhưng nhìn lại, chính vì tính khí của Mộc Duy màbà ta mới yên tâm đến với anh ta, và sẵn sàng cho anh ta một đứa con trai, còn về việc hối tiếc, nó không giúp ích được gì.

“Mộc Duy, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi thứ.” bà ta thản nhiên nói.

Mộc Duy nghi ngờ nhìn bà ta: “Bây giờ không phải vẫn đang tốt sao, còn cẩn chuẩn bị gì nữa?”

“Chuẩn bị……” Cô hít sâu một hơi, đôi mắt híp lại: “Rời đi!”

Trong lòng bà ta đã quá rõ ràng rồi, nếu bà ta vì Mãnh Hổ mà làm điều đó, Trương Hồng Khánh và Tiêu Chí Khiêm sẽ sớm phát hiện ra! Trương Hồng Khánh có thể sẽ nghĩ đến tình cảm vợ chồng, nhưng tên thần kinh Tiêu Chí Khiêm kia thì không! Kể cả khi bọn họ không tìm ra bà ta, những người như Mãnh Hổ là những kẻ tham lam nhất, nếu dễ dàng chiếm được lần đầu thì sẽ có lần thứ hai! Chừng nào cha con Mộc Duy còn ở đó, bà ta đừng nghĩ đến việc yên thân!

Mặc dùbà ta cũng không đành lòng, luyến tiếc địa vị, luyến tiếc hào quang, nhưng bà ta chỉ có thể quyết đoán ngay lập tức.

“Rời đi?” Mộc Duy kinh ngạc, không ai hiểu rõ hơn anh ta, bà ta coi trọng địa vị và thân phận của mình đến mức nào, ngay cả khi bản thân là một sự nhầm lẫn nhất thời, nó không đủ để ảnh hưởng đến việc đánh giá mục tiêu cuộc sống của bà ta.

“Mộc Mộc đang lớn lên từng ngày và chuyện của chúng ta cũng giống giấy không bọc được lửa vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện!” Nguyễn Thanh Mai bình tĩnh nói: “Thà chuẩn bị trước còn hơn là bị người khác vạch trần!”

Mộc Duy sững người một lúc lâu, nhìn cô chằm chằm và dè dặt hỏi: “Mai Mai, có phải Trương Hồng Khánh … cũng có người ở ngoài rồi không?”

Ngoài khả năng này có thể ép Nguyễn Thanh Mai từ bỏ, anh không nghĩ ra được điều khác.

Nguyễn Thanh Mai trừng mắt nhìn anh ta:“Ông ta dám!”

Con người Trương Hồng Khánh rất cẩn thận, chuyện này không thể xảy ra được, Nguyễn Thanh Mai rất chắc chắn về điều này. Nói dễ nghe hơn, ông ta là một người nghiện công việc, thực ra, đối với đường công danh ông ta có sự nhiệt tình đến phi thường. Do ảnh hưởng bởi môi trường gia đình từ khi còn nhỏ, ý thức hoàn thành công việc của ông ta tốt hơn bất cứ điều gì.

Mộc Duy mơ hồ hỏi: “Vậy tại sao em lại quyết định rời đi?”



Nét mặt Nguyễn Thanh Mai khó chịu và thêm phần lo lắng. bà ta thản nhiên nói: “Tôi là vì muốn tốt cho Mộc Mộc, mấy năm nay nó đã chịu không ít khổ cực, tôi muốn làm tròn trách nhiệm người mẹ của mình.”

“Được, anh biết rồi, anh sẽ chuẩn bị.” Cái cớ này không được đáng tin lắm, Mộc Duy cũng không hỏi thêm, anh ta luôn nghe theo Nguyễn Thanh Mai, chỉ cần bà ta mở lời, anh ta sẽ làm theo.

“Tôi phải xoay sở một số tiền trước, anh chỉ cần chờ tin của tôi thôi.” Vẻ mặt của Nguyễn Thanh Mai rất nghiêm túc, thực sự đã đến bước này, có quá nhiều vấn đề phải đối mặt, cần phải lên tốt cho kế hoạch rút lui trước mới ổn!

“Ừ” Mộc Duy gật đầu cười nhẹ rồi lại cúi xuống, vuốt ve áo sơ mi của bà ta: “Mai Mai ở lại đây thêm một lúc rồi hẵng đi…”

Nguyễn Thanh Mai nghiêng đầu nhìn anh, cũng đến giờ phút này rồi, anh ta vẫn còn tư tưởng đến việc này sao? Nhưng bà ta cũng không giận anh ta. Ngoài việc thiếu kiên nhẫn và quá thoải mái, thì đối xử với bà ta cũng không tồi. Ở bên Trương Hồng Khánh bà ta không thấy sự thoải mái đó, còn ở đây anh ta sẽ bù đắp tất cả cho bà ta. Nếu không, bà ta cũng không ở bên cạnh anh ta lâu như vậy.

Thấy tâm trạng của bà ta dịu lại, Mộc Duy lập tức quay lại và đèbà ta xuống giường, nhanh chóng kéo váy của bà ta xuống: “Mai Mai, mấy hôm nay không đến, anh nhớ em đến chết mất!”

Sự nhiệt tình của anh ta dần làm Nguyễn Thanh Mai lay động, bà ta giả bộ từ chối, sự tinh tế được lưu chuyển qua ánh mắt, ngập tràn sự thành thục, rất mê người. Mặc dù tuổi của Nguyễn Thanh Mai cũng bốn mươi có số rồi, nhưng bảo dưỡng rất tinh tế, giống như một phụ nữ trẻ tuổi ba mươi vậy. Nhìn vào bà ta ấy, Mộc Duy lại càng kích thích hơn…

Mộc Mộc trở về với túi đồ mua sắm trên tay, mở cửa ra, đặt đồ xuống và đổi dép đi trong nhà. Khi đi qua phòng khách và nghe thấy âm thanh truyền đến từ phòng ngủ, cậu cau mày và lặng lẽ bước về phòng mình.

Cậu ôm chân và thu hẹp cơ thể nhỏ bé của mình ngồi xuống góc tường, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm xuống đất, yên lặng đến đáng sợ

Mộc Mộc biết thân phận của mình, cũng biết thân phận của mẹ mình, lại càng biết về Trương Tuyết Chi, Trương Thịnh Hải biết hết mọi người nhà họ Trương.

Ngay lúc này, trong đầu cậu nhớ rõ từng lời của người đàn ông đầu trọc đó.

Sở dĩ anh ta bắt mình để uy hiếp mẹ mình, để bắt người “chị gái” không máu mủ gì với cậu – Trương Tuyết Chi.

Sau khi Nguyễn Thanh Mai đưa Mộc Mộc rời đi, Mãnh Hổ trở về phòng và liếc nhìn A Khôn. Người sau hiểu ý, đem vệ sĩ ra hết ngoài và đứng canh ở cửa.

Mãnh Hổ lấy ra một hộp có mật khẩu màu đen, sau khi nhập mật khẩu, mở nắp hộp ra, bên trong là một điện thoại vệ tinh.

Anh ta cầm nó lên, thông dây xong, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên cung kính và thận trọng hơn: “Theo dặn dò của anh, Nguyễn Thanh Mai sẽ sớm hợp tác với chúng tôi để bắt Trương Tuyết Chi.”

Đối diện, có một tiếng cười dài đầy âm u, không chút để tâm nào truyền tới, âm thanh rất kỳ ảo, như thể đến từ một vùng không gian khác vậy.

Dần dần, tiếng cười biến mất, dường như nhạt dần nhưng sự hối hả và tràn ngập sự im lặng chết chóc.

Mãnh Hồ không nói thêm gì, kiên nhẫn chờ đợi.

Một hơi thở lạnh và gian ác, giống như một con rắn độc, leo dọc theo ăng-ten, chậm rãi bò đến quấn quanh cổ anh ta, bị kiểm soát hơi thở anh ta gấp gáp và mau chóng tuân lệnh.

Mãnh Hổ nhíu mày, hơi thở dồn nén, vô tình trở nên thận trọng.

Cho dù anh ta có dũng mãnh đến đâu, nhiều khi, anh ta lại cực kỳ sợ người đàn ông ở đầu dây bên kia.

Đó là nỗi sợ từ trong xương cốt, từ trong ra ngoài, mọi lỗ chân lông đều sợ đến mức giãn ra, mà toát mồ hôi lạnh.



Sau khi chờ đợi, nghe đầu bên truyền đến tiếng cúp máy.

Đối phương không nói một lời, cứ như vậy mà cúp điện thoại.

Cho đến lúc đó, Mãnh Hổ mới thở dài nhẹ nhõm, đem chiếc điện thoại bỏ lại vào hộp rồi khóa.

Trong căn phòng u ám này, toàn bộ các mặt đều là cửa sổ sát đất…

Ngoài cửa sổ, điểm đầy ánh sao.

Ở giữa phòng là một chiếc ghế sofa màu đen bằng da thật, bốn phía xung quanh đều trống rỗng, chỉ có một TV LCD được treo trên bức tường đối diện, đang phát bộ phim [Tom & Jerry] trong im lặng.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, vội vàng đánh rơi chiếc điện thoại trên tay.

Ngẩng đầu lên và tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi môi màu hoa hồng tuyệt đẹp, hơi nhếch lên, độ cong thật đẹp…



Người đang nằm trên giường, từ đầu đến cuối ngủ không yên giấc, cau mày, thi thoảng một lớp mồ hôi mỏng trên trán toát ra, dưới ánh trăng che phủ, dường như được bao phủ bởi một trong suốt vừa sáng bóng đến thần bí.

Tuyết Chi bất ngờ lắc đầu, nếp nhăn giữa lông mày của cô ngày càng sâu hơn.

Những bức ảnh sớm đã không còn quan hệ gì, lại dần xâu thành một chuỗi, tựa như sao băng bay tới. Có sự lo lắng, sự trốn tránh, sự hối hận, tất cả đều xuất hiện trong tâm trí cô.

Sự vô tình, cố chấp, điên cuồng, khổ đau của Tiêu Chí Khiêm……giống như nhiều mặt nạ khác nhau, từng thứ một xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Giấc mơ đó thật dài và rõ ràng …

Ngày hôm đó, khi cô mừng rỡ ký phần tài liệu cho Bắc Minh Hạo, cô vội vã rời Tây Sơn để đến gặp anh ta, đến cả người lái xe muốn chở cô đi cũng vô ích. Bước những bước nhẹ nhàng thoải mái, cô cứ thế men theo đường quốc lộ rồi đi.

Cô biết rằng, Bắc Minh Hạo đã chờ đợi tài liệu này từ lâu, nhìn thấy nó, chắc chắn anh sẽ rất vui! Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc của anh, cô không thể kiềm chế sự phấn khích của mình, mong muốn sinh ra một đôi cánh để bay đến bên anh! Để anh ấy biết rằng, những điều này chỉ có cô mới làm được và cô là người duy nhất xứng đáng với anh ấy, chứ không phải là người phụ thuộc vào đàn ông như Đỗ Hân Dĩnh!

Cô không thể đợi thêm được nữa.

Cô bước rất nhanh, muốn xuống chân núi ngay lập tức để bắt taxi.

Đột nhiên, gót giày bị trượt, chân phải va vào đá, hại cô gần suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Cô rủa một câu rồi ngồi xuống xoa chân. Vừa định đứng dậy, một chiếc ô tô phía sau lao xuống núi với tốc độ đáng kinh ngạc, giống như một mãnh thú gầm thét.

Khi cô nghe thấy giọng nói đó, cô quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi. Trong giây phút đó, đầu cô trống rỗng, cô quên không phản ứng, quên không né đi..