Nhưng mà…..
Mỗi khi đêm đến lại là khoảng thời gian khó khăn đối với anh. Người con gái ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí anh, đuổi thế nào cũng không đi. Cuộc đời này gặp được người con gái như vậy có được xem là đã yêu sâu đậm không?
Đợi đến khi anh ta hiểu được thì cô ấy cũng không có ở đây nữa rồi.
Bây giờ cuối cùng…cuối cùng anh cũng gặp lại được cô ấy! Đây là kì tích duy nhất trong cuộc đời của anh. Thật cảm ơn điều này đã xảy ra đối với anh!
Cô ấy chưa chết, thật tốt!
Thật lâu sau, khi đã ổn định lại tâm trạng đang kích động của mình, Bắc Minh Hạo liền đi đến đồn cảnh sát.
Nguyên nhân vụ án của Đỗ Hân Dĩnh là do người bị hại chính là con gái của bí thư thành phố. Vụ án này vô cùng nhạy cảm cho nên tạm thời không một ai được vào thăm hỏi và tin tức bên ngoài cũng bị phong tỏa. Bắc Minh Hạo trực tiếp đi tìm lãnh đạo thì nghe rằng Đỗ Hân Dĩnh đột nhiên bị ngất xỉu trong phong giam hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, vụ án vẫn chưa được xử lí.
Nhận được câu trả lời, Bắc Minh Hạo liền đi ra khỏi đồn cảnh sát, châm điếu thuốc rồi dựa đầu vào ghế, mắt anh từ từ khép lại.
Trong lòng anh hiểu rằng, Tiêu Chí Khiêm có thể sẽ không để ý việc anh cứu Đỗ Hân Dĩnh, có lẽ bởi vì Trương Tuyết Chi nên anh ta cũng không rảnh để để ý đến việc này. Mà lần này, hành động của Tuyết Chi cũng đã rất rõ ràng. Cô ta muốn Đỗ Hân Dĩnh phải chịu sự trừng phạt mà cô ấy đáng phải nhận. Bằng không, những việc mà cô ấy đã gây ra cho Tuyết Chi chỉ sợ không đơn giản chỉ là vào tù. Nhớ tới Tuyết Chi, anh hiểu rõ bản thân mình cũng không thể giúp cho Đỗ Hân Dĩnh nữa, nếu một lần nữa nhúng tay vào, anh sẽ trực tiếp giết chết Đỗ Hân Dĩnh, cho nên cách an toàn nhất bây giờ chính là làm theo trình tự pháp luật.
Điếu thuốc đã cháy hết, anh rút điện thoại ra nói: “Này luật sư Lí, tôi là Bắc Minh Hạo….”
Vì Đỗ Hân Dĩnh mà tìm luật sư giỏi nhất, đó là điều duy nhất anh có thể làm cho cô ấy bây giờ.
Tắt điện thoại, đôi mắt Bắc Minh Hạo từ từ trấn tĩnh lại, anh bắt đầu xem xét lại từng chi tiết.
Sự xuất hiện bất ngờ của Chương Tuyết Chi, giống như một liều thuốc làm lòng hận thù đã bị đóng băng của anh một lần nữa trỗi dậy. Anh không thể xem nhẹ việc người phụ nữ này tồn tại vì nó khiến anh không thể quên được mình là con trai của một tên tội phạm.
Anh không muốn bỏ lỡ một lần nữa.
Đó là lí do anh nhất định phải mạnh mẽ! Phải mạnh hơn Tiêu Chí Khiêm!
***
Buổi sáng, khi vẫn còn tờ mờ sáng, Tuyết Chi đang ngủ trong vòng tay của Tiêu Chí Khiêm thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Cô mơ màng mở mắt đưa tay với tìm chiếc điện thoại.
“Em ngủ đi, để anh nghe cho.” Tiêu Chí Khiêm đắp lại chăn để cô tiếp tục ngủ, anh xoay người cầm lấy chiếc điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói chói tai: “Chị, dì Đỗ đã đi đầu thú rồi!”
Tiêu Chí Khiêm nghe xong bất động, Tuyết Chi lập tức ngồi dậy: “Để em nghe.” Nhận điện thoại từ tay Tiêu Chí Khiêm cô vội vàng hỏi: “Hải, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Dì Đỗ đã đầu thú ở đồn cảnh sát và nói rằng chính bà ấy đã bỏ thuốc độc. Mẹ đã đi cùng bà ấy!”
Tuyết Chi cau mày suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
“Hải, em đến đó xem trước, chị sẽ lập tức tới đó ngay.”
Tuyết Chi đang chuẩn bị xuống giường thì từ phía sau, Tiêu Chí Khiêm liền ngăn cô lại, bình tĩnh nói: “Việc này em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Nghe rõ được ý trong lời nói của anh, Tuyết Chi nhìn anh lắc đầu: “Dì Đỗ đã ở nhà họ Trương này mấy chục năm, bà ấy chứng kiến em trưởng thành nên việc này em không thể không lo.” Cô mất mẹ từ nhỏ, khi cần tình thương và sự chăm sóc nhất thì dì Đỗ luôn ở bên cạnh cô. Khi cô ngã bệnh dì Đỗ đã luôn ở bên cô, cô có thể không quan tâm đến sự sống chết của bất kì ai ngoại trừ dì Đỗ.
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô: “Nếu bà ấy khăng khăng nhận tội thì sao?”
Tuyết Chi bình tĩnh ngồi trên giường, mím môi suy nghĩ, sau một lúc lâu mới gật đầu mở miệng: “Đỗ Hân Dĩnh là hy vọng duy nhất của dì Đỗ, bà ấy nhất định sẽ làm vậy.”
Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cô, một lúc sau liền cầm chiếc áo ngủ mặc lại cho cô, khẽ xoa nhẹ lên mái tóc cô nói: “Đi xem sao.” Rồi sau đó xoay người đi lấy quần áo mặc cho cô.
Tuyết Chi ngẩng đầu, thầm nghĩ anh đối với cô thật bao dung, gương mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Cô đứng dậy, tiến lên vài bước rồi ôm anh từ phía sau, dựa vào người anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh đừng nuông chiều em như vậy..”
Anh quay đầu lại nhẹ nhàng cười: “Không nuông chiều em thì nuông chiều ai?”
Cho dù khi làm những việc như này, đối với anh là một sự lãng phí thời gian, nhưng miễn là cô vui vẻ, miễn là cô không còn gánh nặng, anh thế nào đều không quan trọng.
Nếu vấn đề này được giải quyết bởi Tiêu Chí Khiêm, không có gì dễ dàng hơn là để một người biến mất trong im lặng. Anh hiểu rằng Tuyết Chi không quan tâm nhiều người lắm, nhưng dì Đỗ chính là một trong số ít đó.
Anh lấy quần áo ra giúp cô mặc lên người. Tuyết Chi có chút xấu hổ còn anh dường như không thấy gì, vẫn cẩn thận giúp cô.
Cuối cùng hai người ra khỏi phòng, Tiêu Chí Khiêm tự mình lái xe, không kinh động đến bất kì người nào.
Bước vào gara dưới tầng hầm, có tám chiếc xe thể thao đỗ ngay trong đó. Tuyết Chi biết tên của những hãng xe đó, có Bentley, Lamborghini, Corvette và Pagani.
Chúng xếp hàng đầy vẻ kiêu ngạo và cao cấp.
Tiêu Chí Khiêm ngồi vào một chiếc Pagini màu xám bạc. Tuyết Chi lần đầu tiên nhìn thấy anh lái xe không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh biết lái xe sao?”
Đáp lại cô là tiếng khởi động của chiếc xe độc nhất vô nhị.
Tuyết Chi bật cười, ngồi vào xe rồi quay đầu hỏi anh: “Em bây giờ mua bảo hiểm vẫn kịp đúng không?”
Tiêu Chí Khiêm cúi người hôn lên môi cô, mím môi cười đầy mê hoặc: “Anh chính là bảo hiểm của em rồi.”
Xe bắt đầu khởi động chạy ra khỏi gara cùng với phong thái cực kì kiêu ngạo.
Do vẫn còn sớm, trên phố không có một bóng người, chiếc xe của Tiêu Chí Khiêm thoải mái phóng rất nhanh. Tuyết Chi nhìn anh thành thạo điều khiển chiếc xe rồi bất chợt hỏi: “Anh có tham gia SCC không?”
SCC là một chủ đề nóng trên internet gần đây. Mọi người bàn tán có bao nhiêu thành viên trong câu lạc bộ và xuất thân của họ, Tuyết Chi khi buồn chán sẽ nằm trên giường đọc những tin tức này.
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt, cô khẽ nhướng mày, nháy đôi mắt phượng, khó có dịp được tám chuyện với anh: “HAC?” Nếu nói các hội viên của SCC đáng giá 10 triệu thì những hội viên của HAC chính là đáng giá cả trăm triệu. Tiêu Chí Khiêm thực lực sớm đã mạnh như vậy rồi sao?
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều, bàn tay to nhẹ xoa đầu cô: “Về sau ít xem mấy chuyện vớ vẩn đi, nên ngủ nhiều một chút.”
Tuyết Chi phản đối: “Em mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, ngủ đến ngớ ngẩn luôn rồi!”
“Như vậy anh vẫn rất thích!”
Được rồi, Tuyết Chi giờ đã biết, dù cô có biến thành như thế nào thì cậu chủ nhà họ Tiêu vẫn rất thích.
Tiêu Chí Khiêm rẽ vào một góc, cho chiếc xe thể thao dừng ở cửa đồn cảnh sát.
Lúc này, trời còn chưa sáng rực lên, Tuyết Chi cùng Tiêu Chí Khiêm đi vào.
Trương Thịnh Hải đang đợi ở cổng và thấy hai người liền vẫy gọi: “Chị, ở đây!”
Anh ta đưa hai người họ đi thẳng đến văn phòng của giám đốc, Cục trưởng Vương và Nguyễn Thanh Mai đang ngồi bên trong. Thấy Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm, biểu hiện của Nguyễn Thanh Mai rõ ràng cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt của Cục trưởng Vương hướng về phía Tiêu Chí Khiêm, ông đứng dậy khẽ gật đầu, Tiêu Chí Khiêm vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt khẽ nhìn qua ông ta và không có phản ứng gì.
“Tuyết Chi , nghe thư ký Trương nói, cháu vẫn khỏe, ngồi xuống đi.” Cục Trưởng Vương nhiệt tình chào cô và rót một ly nước cho cô.
“Chú Vương, chuyện này dì Đỗ không có liên quan.” Tuyết Chi nói thẳng vào vấn đề: “Sự việc diễn ra như thế nào hẳn chú là người rõ nhất.”
Cục trưởng Vương im lặng một lúc và chỉ nói một câu: “Đỗ Hướng Hồng có thể nói ra toàn bộ chi tiết vụ án, cũng đã phân tích được những thành phần hóa học có trong chất độc. Ngoài ra…” Ông bỗng nhiên ngừng lại, lại ánh mắt liếc qua Nguyễn Thanh Mai, cẩn thận nói: “Chúng tôi cũng đã tìm thấy được một nhân chứng nữa.”
Chương Tuyết Chi nhìn về phía Nguyễn Thanh Mai, đột nhiên đứng dậy nói một cách khó tin: “Bà vì sao đột nhiên lại làm chứng cho dì ấy? Rõ ràng bà biết không phải là dì ấy làm mà!”
Trương Thịnh Hải ngạc nhiên lắp bắp: “Mẹ, mẹ có lầm không?”
Đôi mắt của Nguyễn Thanh Mai né tránh: “Một lần, khi mẹ vào bếp, mẹ thấy bà ấy rót thứ gì đó vào sữa cho con uống. Mẹ đã hỏi bà ấy và bà ấy nói rằng con đã khá mệt mỏi trong những ngày gần đây nên đã thêm một số vitamin, đó là vì con! Lúc đầu, mẹ cũng không quan tâm, nhưng ai biết được, có gì đó không ổn từ sau khi con uống … Bà ấy đã thú nhận với mẹ tất cả các tội ác vào đêm qua, và mẹ đã đồng ý đi cùng bà ấy đến đây.”
Nguyễn Thanh Mai nói một cách dứt khoát, không có một kẽ hở, bất kể thời gian và địa điểm, đều hoàn hảo. Tuyết Chi sững người, nhưng cô vẫn không tin: “Không phải dì Đỗ! Tuyệt đối không phải dì ấy!”
“Không sai!” Trương Thịnh Hải quay sang Cục trưởng Vương, lo lắng nói: “Chú Vương, dì Đỗ rất yêu thương chúng cháu, bà sẽ không bao giờ làm điều đó. Bà ấy chỉ là muốn gánh tội thay Đỗ Hân Dĩnh!”
Cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, trán của Cục trưởng Vương dần dần chảy ra một lớp mồ hôi: “Những gì các người nói, tôi hiểu, nhưng bây giờ Đỗ Hân Dĩnh đang nằm trong bệnh viện, bất tỉnh và tất cả các bằng chứng đều bất lợi đối với Đỗ Hướng Hồng. Các người chỉ nói rằng chính người mẹ đã gánh tội thay cho con gái mình, nhưng các người không nghĩ rằng có khả năng con gái đã gánh tội thay cho mẹ ngay từ đầu ư?”
“Động cơ thì sao?” Tuyết Chi bình tĩnh lại, nói từng câu một: “Động cơ của dì Đỗ là gì nếu dì ấy muốn giết tôi?”
Cục trưởng Vương dừng lại, ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm lo lắng, do dự nói: “Các người có biết người tên Bắc Minh Hạo không?”
Tuyết Chi nhíu mày: “Vậy thì sao?”
“Theo Đỗ Hướng Hồng, Bắc Minh Hạo là bạn trai của con gái bà ấy và cả hai đã ra mắt bàn việc kết hôn. Nhưng, vì …vì sự can thiệp của cháu, Bắc Minh Hạo chia tay với Đỗ Hân Dĩnh, con gái của Đỗ Hướng Hồng, cô ấy là tất cả hy vọng của bà ấy, bà ấy rất tức giận và cuối cùng bà ấy ra tay với cô.”
Tuyết Chi đơ người không biết nói gì.
Động cơ giết người cũng thiết lập đầy đủ rồi.
Nguyễn Thanh Mai cũng lên tiếng: “Tuyết Chi, mẹ biết con rất khó chấp nhận, nhưng đây cũng là sự thật! Ngay cả mẹ cũng không ngờ rằng Đỗ Hướng Hồng sẽ làm như vậy. Mãi sau này mẹ cũng mới biết, mẹ cũng đã tin bà ấy rất nhiều.”