Bắc Minh Hạo hỏi: “Chú, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Chính Thịnh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hạo, theo chú vào phòng nói chuyện!”
“Vâng.” Bắc Minh Hạo cũng không hỏi nhiều, theo ông đi vào phòng.
Bên trong phòng họp, một vài người lớn tuổi của nhà họ Tiêu đã có mặt, thế nhưng đằng sau những người lớn tuổi đó còn có một người đang ngồi ở băng ghế phía sau.
Tiêu Chí Khiêm!
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tiêu Chí Khiêm ngồi ở phía sau, một tay nâng cằm, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, có vẻ như anh ta đang rất vội, ánh mắt còn có vài tia buồn bực, giống như chỉ ước có thể lập tức rời khỏi đây.
Tiêu Chính Thịnh trừng mắt nhìn con trai mình đầy giận dữ, đi về phía chỗ ngồi của mình, đồng thời nói với Bắc Minh Hạo: “Hạo, ngồi ở đây đi con!”
“Vâng.” Bắc Minh Hạo đi lên, ngồi xuống bên phải Tiêu Chính Thịnh dưới cái nhìn chằm chằm của những người lớn tuổi trong nhà họ Tiêu.
Nhìn xung quanh một lượt, Tiêu Chính Thịnh kiên nhẫn hỏi: “Chắn hẳn mọi người đều biết chuyện hôm nay xảy ra ở công ty rồi đúng không?”
Có vị một lớn tuổi lên tiếng: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Tiêu, vì sao lại để cho một người ngoài ngồi đây tham dự?”
Biết đối phương đang ám chỉ Bắc Minh Hạo, Tiêu Chính Thịnh có chút không hài lòng, dựa lưng vào ghế, bộ dạng ngạo mạn nói: “Hạo là con của tôi, vì sao không thể ngồi ở đây?”
Từ đầu đến cuối, Bắc Minh Hạo đều rất điềm tĩnh như không hề bị ảnh hưởng, nhưng ánh mắt của anh lại chỉ nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi phía sau.
Tiêu Chí Khiêm không hề mở miệng, gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, giống như đã đến giới hạn.
Thay vì ngồi đây lắng nghe cuộc tranh luận của mấy người ở đây, anh thà tình nguyện ngay lúc này quay lại chỗ Tuyết Chi còn hơn. Từ lúc anh đi đến giờ đã là hơn hai tiếng rồi, không biết cô bây giờ đang làm gì? Đã ăn chút gì chưa? Nghĩ đến những điều này, tâm trạng anh có chút tồi tệ.
“Con của cậu? Hừ, thế Tiêu Chí Khiêm thì sao?”
“Có phải con của tôi hay không? Vậy thì phải hỏi chính bản thân nó.” Tuyết Chính Thịnh tức giận, trầm giọng nói: “Nếu nó là con trai tôi, vậy tại sao cứ hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với tôi? Hôm nay nó đem đám bạn của nó đến đây không phải là để gây thêm áp lực cho tôi sao? Đây là việc mà một đứa con nên làm sao?”
Tiêu Chí Khiêm trong phút chốc liền đứng lên, tùy tiện cài lại một nút áo, hướng về phía những người lớn, cúi đầu nói: “Tôi còn có việc, chuyện ở đây giao cho mọi người, tôi chỉ muốn nghe kết quả.” Nói xong cũng không hề quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Lời nói của người đàn ông này, anh quá lười để nghe. Tâm trí của anh lúc này đều toàn là hình bóng của Tuyết Chi, dường như chỉ cần 1 giây ngồi ở đây cũng đã là quá lãng phí.
“Đáng chết, ngươi quay lại cho ta!” Tuyết Chính Thịnh nổi giận. Hành vi của anh lúc này không khác gì đang khiêu khích với một người làm cha như ông. Ông chưa bao giờ nghĩ đến rằng sẽ có một ngày, đứa con trai từ bệnh viện tâm thần ra này sẽ đối đầu với mình.
Bắc Minh Hạo nghi ngờ nheo lại, đột nhiên đứng dậy, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, để tôi đi xem anh ấy.”
Anh rời khỏi phòng họp, bắt kịp bước chân của Tiêu Chí Khiêm, hai người dừng lại trước thang máy.
Ánh mắt sắc bén của Bắc Minh Hạo nhìn chằm chằm anh, lạnh giọng hỏi:”Rốt cuộc điều gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ?”
Sự rời đi của Tuyết Chi đã hoàn toàn đánh gục anh ta. Nhưng hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện trong công ty và mời những người lớn đến đây đã nói lên được anh ta nhất định sẽ có hành động lớn nào đó trong tương lai. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì? Bắc Minh Hạo thực sự không nghĩ ra.
Tuyết Chi giống như là một điều cấm kỵ không chỉ đối với Tiêu Chí Khiêm, ngay cả Bắc Minh Hạo cũng nguyện ý không nói đến bất kì chuyện gì liên quan đến cô ấy. Chính là bởi vì anh hiểu được loại cảm xúc cực hạn này nên mới có thể chắc chắn rằng cô ấy đã làm chuyện gì đó kích thích đến Tiêu Chí Khiêm, mà chuyện này xảy ra cũng không phải một sớm một chiều.
Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng mang theo ý kiêu ngạo chậm rãi nhìn anh ta, không chút để ý. Cửa thang máy mở ra, anh đi vào, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia khinh thường. Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh vẫn không thèm trả lời một câu.
Bắc Minh Hạo siết chặt hai nắm đấm tay. Anh ta biết, nhất định đã có việc gì đó xảy ra, nếu không Tiêu Chí Khiêm tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Đi đến một góc, anh rút điện thoại ra: “Mãnh Hổ, là tôi.”
“Đinh Khiêm, là chỗ này sao?” Tuyết Chi ngồi ở trong xe nhìn về phía tòa nhà cũ trước mắt. Từ ngoài nhìn vào, cô căn bản là không nhận ra chỗ này là bệnh viện.
“Đó là một phòng khám tư nhân.” Đinh Khiêm nói: “Sau khi Đỗ Hân Dĩnh được Bắc Minh Hạo cứu ra, cô ta đã điều trị ở đây. Hừ, có thể tìm thấy một nơi kín đáo như vậy, tên đó cũng thật có tâm.”
“Điều trị?” Tuyết Chi khó hiểu.
Đinh Khiêm cười cười giái thích: “Haha! Tôi cùng lắm chỉ là gậy ông đập lưng ông, đem theo tất cả thứ quý ở Hồng môn cho cô ấy dùng. Vậy mà người phụ nữ đó vẫn có thể chịu được.” Anh ta nói không chút áy náy. Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình. Với người của Hồng môn, anh chỉ có thể đối xử tốt với anh trai mình.
Tuyết Chi biết được bọn họ hận cô ta bao nhiêu nên cũng có thể hình dung được Đỗ Hân Dĩnh được đối xử như thế nào. Đỗ Hân Dĩnh sở dĩ sống đến lúc này là bởi vì hiện tại Tiêu Chí Khiêm chỉ sống trong thế giới của bản thân anh, phớt lờ hoàn toàn thế giới bên ngoài, thậm chí là xem nhẹ sự tồn tại của cô ta, thế nên cô ta mới giữ lại được cho mình một máng sống.
Đối với người phụ nữ muốn hại chết mình, Tuyết Chi không có chút gì là thương xót. Cái loại tình cảm này, cô muốn giữ lại cho người xứng đáng. Nhưng mà bảo cô hãy chính tay đâm chết kẻ thù của mình, cô cũng sẽ không làm được. Cô muốn làm theo cách thông thường nhất, đưa cô ta đến nơi mà một người điên nên ở.
“Đinh Khiêm, đi vào với tôi.”
“Được.” Đinh Khiêm đỗ xe, cẩn thận đi theo sau Tuyết Chi.
Khi hai người đi vào, một người được giao trông chừng chỗ này tiến lên đưa bọn họ vào bên trong phòng bệnh.
Đinh Khiêm nói: “Nơi này đều là người của chúng ta, Bắc Minh Hạo từ khi đem người để ở chỗ này cũng chưa từng ghé qua đây.”
Tuyết Chi gật đầu.
Không nói đến quan hệ phức tạp của anh ta với Tiêu Chí Khiêm thì sự oán hận của cô với Bắc Minh Hạo từ lâu đã lắng xuống. Tình cảm mà Bắc Minh Hạo dành cho cô, cô cũng không muốn tìm hiểu rõ. Anh ta bây giờ đối với Đỗ Hân Dĩnh như thế nào đi nữa cũng không thể làm cô thấy thoải mái từ sau cuộc trả thù đó, bởi vì cô càng quý trọng bản thân mình hơn, bọn họ so với điều này quá nhỏ bé, không đáng kể đến.
Người phụ nữ trong phòng bệnh ngồi trên giường, đôi mắt trống rỗng, cả người gầy gò chỉ còn da bọc xương, da sạm đi, sớm đã không còn vẻ dịu dàng như nước trước kia, thật giống như một cái giếng khô cạn nước.
Hai người bảo vệ ngoài cửa, đứng bên cạnh họ là một vị bác sĩ.
Tuyết Chi liếc mắt nhìn bên trong một cái: “Cô ấy sao rồi?”
Biết hai người trước mắt mình không thể tùy tiện đắc tội, bác sĩ vội nói:”Bệnh nhân thể chất quá yếu nhưng lại không hề muốn hợp tác điều trị với chúng tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng có vẻ là không tốt cho lắm.”
Tuyết Chi nheo mắt đôi mắt phượng lại, thản nhiên nói: “Cô ta muốn chết sao?”
Bác sĩ nhẹ gật đầu: “Hiện tại có thể xem là như vậy.”
Tuyết CHi đứng cách một cánh cửa kính nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng, không có chút hơi ấm nào: “Đã làm chuyện sai trái, sao có thể chọn kết quả mà mình muốn được chứ.”
Sau đó cô liền đẩy cửa ra bước vào trong.
Một người vốn đang như người không hồn, mà khi nhìn thấy cô tiến vào, ánh mắt lập tức thay đổi trong nháy mắt, giọng hơi khàn, cười lạnh: “Cô là tới giết tôi sao?” Sau đó di chuyển ánh mắt rời đi, thờ ơ nói: “Muốn làm gì thì làm đi.”
Đứa bé đã không còn, Hạo cũng đã rời xa cô, cứ như vậy mà sống thì có ý nghĩa gì chứ?
Đinh Khiêm kéo một chiếc ghế qua để Tuyết Chi ngồi xuống, anh đứng ở phía sau cô, nhìn người phụ nữ trên giường đầy khinh thường.
Tuyết Chi nhìn chằm chằm vào cô ta nói: “Đỗ Hân Dĩnh, cô biết không, quả thực lúc dầu cô và Bắc Minh Hạo có thể sẽ có một kết thúc đẹp. Ngay cả khi anh ta đã có thứ anh ta muốn nhưng người anh ta yêu cuối cùng cũng chỉ có cô, chưa từng thay đổi. Mà cô, giống như bản thân mình mong muốn, sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất của anh ta.”
Đỗ Hân Dĩnh chợt bật cười, trừng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt đầy oán giận: “Cô bây giờ nói chuyện này thì có ích gì? Cô đến đây là để cười nhạo tôi sao?”
Bởi vì cô, kết cục này sao có thể xảy ra được chứ? Sao có thể?
Tuyết Chi mỉm cười: “Chỉ là đáng tiếc, kết quả như vậy chính là dựa theo những tổn thương mà tôi cũng những người tôi quan tâm đã phải chịu, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần nữa.”
Không thèm để ý đến những ý nghĩ sâu sa trong lời nói của cô, Đỗ Hân Dĩnh hét lên: “Trương Tuyết Chi, hiện tại vừa lòng cô rồi chứ? Cô bây giờ đã có hết được tình cảm của mọi người, ngay cả tình yêu duy nhất của tôi cũng đã bị cô cướp đi!” Đỗ Hân Dĩnh tuy rằng bị thần kinh nhưng từ lúc cô ta được đưa đến đây cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát điên.
Không hài lòng với thái độ không biết sống chết này của cô ta đối với Tuyết Chi, Đinh Khiêm lạnh lùng mở miệng: “Chỉ mất vài phút là tôi có thể đem miệng cô khâu lại đấy.”
Đỗ Hân Dĩnh trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn anh vừa hận vừa sợ.
Người đàn ông với khuôn mặt đẹp như phụ nữ này mà lúc tra tấn lại vô cùng tàn nhẫn! Nghĩ lại khoảng thời gian một tháng kia ở trong tay người đàn ông này, thật sự là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Anh ta là ma quỷ, thực sự chính là ma quỷ!
Tuyết Chi nhẹ giọng, ánh mắt chân thành nói: “Tin tôi đi, loại cảm giác này chính bản thân tôi đã từng trải qua. Nói cho cô nghe kinh nghiệm của tôi, chính là chấp nhận, chấp nhận sự thật mình đã bị vứt bỏ, chấp nhận sự thật là cô đã bị mất hết tất cả. Nếu cô có thể làm được như vậy thì có lẽ, cô vẫn có cơ hội sống sót.”
Nếu không, cái giá cuối cùng cô ta phải trả chính là sinh mạng của chính.
“Trương Tuyết Chi, vì sao cô lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Nếu không có cô, Hạo sẽ là của tôi! Chúng tôi sẽ có một đứa con hoạt bát đáng yêu và một cuộc sống thật hạnh phúc. Đều là do cô, chính cô đã hủy đi tất cả! Tôi hận cô, tôi hận cô đến chết. Sao cô không chết đi?!” Đỗ Hân Dĩnh khóc nức nở, gân xanh trên cái cổ nhỏ dài của cô đều lộ hết ra.
Đinh Khiêm nghe không nổi những lời cô ta mắng, tiến lên vài bước, hung hăng tát cô ta hai cái: “Đánh loại phụ nữ như cô, đúng là làm bẩn tay tôi.”
Đỗ Hân Dĩnh suýt nữa thì bị ngã khỏi giường, máu từ khóe miệng chảy ra, ngẩng đầu nhìn anh ta đầy oán hận, đôi mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào Tuyết Chi, gằn từng tiếng: “Chừng nào tôi còn thở, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tuyết Chi mỉm cười: “Thật hi vọng cô có thể sống sót nhờ loại niềm tin này. Nếu cô chết quá sớm, tôi thực sự sẽ rất thất vọng.” Cô nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Cho bọn họ vào đi.”
“Vâng.” Đinh Khiêm đi ra ngoài truyền lời, chỉ lúc sau đã có vài vị cảnh sát đi vào: “Đỗ Hân Dĩnh, cô bị nghi ngờ là cố ý giết người, bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ cô, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Khi chiếc còng tay lạnh lẽo bị còng trên cổ tay gầy gò của Đỗ Hân Dĩnh, cô ta đột nhiên vùng vẫy điên cuồng: “Không, tôi không muốn vào tù, tôi không muốn. Ai đó đã hãm hại tôi, không phải tôi.”