Hào cà thọt ngơ ngác: “Đổ đầy cái gì?”
“Đô la Hồng Kông, ba triệu.”
Hào cà thọt sửng sốt một chút, tiếp theo cười to, tay cầm xì gà chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Ngươi không phải điên, mà là cực kỳ điên.
Ngươi đến chỗ của ta, bảo ta đổ đầy ba triệu vào cái vali này.
Mẹ kiếp, ngươi đưa cho ta ba triệu trước đi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc tờ chi phiếu ba triệu của ngân hàng Standard Chartered đưa cho Hào cà thọt: “Ngân hàng Standard Chartered, có thể đổi bất cứ lúc nào.”
Hào cà thọt nheo mắt, phun điếu xì gà đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Đại Uy tiếp nhận tấm chi phiếu Thạch Chí Kiên đưa đến, nhìn một chút rồi đưa cho Hào cà thọt: “Hào ca, là thật, chi phiếu ba triệu của ngân hàng Standard Chartered.”
Hào cà thọt không lên tiếng, khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười âm hiểm: “Ngươi cầm tờ chi phiếu ba triệu muốn ta giúp ngươi đổi thành tiền mặt.
Điều này ta hiểu, nhưng vấn đề là vì sao ta lại phải giúp ngươi?”
“Ngươi không phải giúp ta mà là giúp Lạc ca.” Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào mắt Hào cà thọt, giọng điệu bình thản.
Ánh mắt Hào cà thọt lóe lên, sắc bén như đao: “Lôi Lạc sao? Ngươi là người của hắn?”
“Không, ta là người làm ăn.
Ta đến Macao để mua pháo hoa, đổi tiền chỉ là tiện đường thôi.” Thạch Chí Kiên hời hợt đáp.
Hào cà thọt cười nói: “Bây giờ tất cả mọi người đều biết Lôi Lạc và Nhan Hùng đang tranh đoạt chức chánh thanh tra của ba khu Du Tiêm Vượng.
Hắn bảo ngươi đến Macao đổi ba triệu là để làm cái gì?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười.
Hắn bắt chéo chân trước mặt Hào cà thọt, móc một hộp thuốc lá từ trong túi ra, gõ gõ một điếu thuốc: “Hào ca, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Ta đến Macao làm gì, ngươi rõ ràng nhất.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ý gì?” Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc lên môi: “Ngươi từ Hồng Kông xa xôi đến Macao để làm gì?”
“Ta đến đây thu nợ, chẳng lẽ không được sao?”
“Thu nợ, sớm không thu muộn không thu, nhưng lại thu vào thời điểm này, thật không khỏi trùng hợp quá đi.”
Thạch Chí Kiên là người từng trải, hắn đã từng đọc qua tiểu sử giang hồ của Hào cà thọt.
Kiếp trước, sở dĩ Hào cà thọt có thể thành công thượng vị trong giang hồ, chế ngự Hòa Ký, Tân Ký, Thập Tứ K, giúp Triều Châu Bang trở thành lão đại chân chính trong giang hồ, một tay che trời Hương Giang, hoàn toàn là dựa vào việc hắn giúp Lôi Lạc đoạt được vị trí chánh thanh tra.
Dưới sự giúp đỡ của Lôi Lạc, hắn mới xuôi nước xuôi gió lên như diều gặp gió.
Lúc này, Thạch Chí Kiên xem như nhìn thấu Hào cà thọt.
Hào cà thọt càng lúc càng nhìn không thấu Thạch Chí Kiên.
Hào cà thọt nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Ngươi dường như biết rất nhiều.”
“Không nhiều, ta chỉ biết hiện tại đang có một cơ hội bày ra trước mặt Hào ca, chỉ xem ngươi có thể nắm bắt được hay không mà thôi.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn bật lửa đốt điếu thuốc, ngẩng đầu phả ra một làn khói, nhìn Hào cà thọt nói: “Bởi vì cái gọi là sống chết có số, giàu có nhờ trời.”
Khóe mắt Hào cà thọt hơi co rút lại một chút.
Nhớ năm đó, Ngũ Thế Hào hắn cùng với mấy đồng hương lén đến Hồng Kông.
Khi mới đến, bọn hắn gặp rất nhiều khó khăn trắc trở.
Đầu tiên, hắn gia nhập Triều Châu Bang, mở một quán bar ở Thạch Giáp Vĩ.
Qua mấy năm làm ăn chăm chỉ, hắn đã dần dần phát triển thế lực của riêng mình.
Sau đó, hắn nhận ra rằng chỉ có mở rộng người của mình thì hắn mới có thể kiếm được chén cơm ở cái nơi Hồng Kông băng đảng đông đúc này.
Vì thế, hắn đã rời khỏi Triều Châu Bang, mang theo một đám đồng hương Triều Châu thành lập một băng đảng mới, lấy tên là Nghĩa Quần, đồng thời còn trắng trợn chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực.
Nhưng Hồng Kông quá nhỏ, ngoại trừ Triều Châu Bang còn có Hòa Ký, Tân Ký và Thập Tứ K.
Thực lực của những băng đảng này lớn hơn hắn rất nhiều.
Đàn em cũng nhiều gấp mấy lần hắn.
Năm đó, hắn vì đoạt địa bàn mà què mất một chân.
Bây giờ, Nghĩa Quần có vẻ sung túc nhưng ngay cả cái mông của bốn đại bang phái cũng không sờ đến được.
Ngũ Thế Hào hắn không cam tâm.
Bởi vì hắn có dã tâm.
Hiện tại, đúng như Thạch Chí Kiên đã nói, cơ hội đang bày ra trước mắt.
Con đường Nhan Hùng đi không thông.
Bởi vì năm đó Hào cà thọt đoạt địa bàn mà lật đổ con chó săn của Nhan Hùng là Phì Ba.
Nhan Hùng đã coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Hai đại thanh tra còn lại, Lam Cương và Hàn Sâm, mặc kệ là kinh nghiệm hay là thực lực đều thua Nhan Hùng một bậc.
Duy nhất có thể chống lại Nhan Hùng chỉ có Lôi Lạc.
Lần này, trong trận tranh bá giữa Lôi Lạc và Nhan Hùng, Hào cà thọt đã chuẩn bị đặt cược vào cửa của Lôi Lạc.
Chỉ là hắn không có cơ hội.
Hắn chọn hôm nay đến Macao, thật ra là đang chờ một cơ hội.
Bây giờ Thạch Chí Kiên đã mang cơ hội đến, hắn nên làm như thế nào?
Trong lòng Hào cà thọt tràn ngập suy nghĩ.
Hắn bỗng nhiên chống quải trượng, cố gắng đứng dậy, cất tiếng cười to: “Nói hay lắm.
Sống chết có số, giàu có nhờ trời.
Nếu Lôi Lạc hắn có thể giữ vững Du Tiêm Vượng, xếp hạng của Nghĩa Quần ta trong giang hồ tốt xấu gì cũng có thể tiến về phía trước một bước, hạng ba hạng bốn gì đó.”
Hào cà thọt không nói câu cuối cùng thì thôi, khi nói, Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tại sao Hào cà thọt lại giống Lôi Lạc như thế, dã tâm quá nhỏ?
Là hắn nhớ nhầm lịch sử, hay là lịch sử đùa bỡn hắn?
“Tóm lại, Ngũ Thế Hào ta cũng muốn đánh cược một lần.”
Hào cà thọt nói xong, hắn quay sang nhìn Thạch Chí Kiên.
Lúc này, phân lượng của Thạch Chí Kiên trong mắt hắn đã nặng hơn rất nhiều.
Vì thế giọng điệu của hắn cũng trở nên khách sáo hơn: “Thạch tiên sinh, bây giờ ngươi có gì dặn dò thì cứ nói.”
Đại Uy và Tế Uy bị khí thế của Hào cà thọt lây nhiễm.
Cả hai nắm chặt nắm đấm cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ buồn cười vừa rồi: “Vậy các ngươi giúp ta mua pháo hoa trước.
Ngày mai ta khai trương rồi, cần phải dùng đến.”